Bàn cờ càng đánh càng cuống, hiện tại thì ưu thế đang nghiêm về phía Tạ Nhất, ông đắc chí cười khà khà. Đánh từ nãy đến giờ cũng gần ba mươi ván số bàn thắng của Mặc Quang Thống chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngay lúc nước cờ rơi vào thế bí thì điện thoại trong túi Mặc Quang Thống vang lên, ông bực bội bật máy. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam đĩnh đạc.
"Ba à, vài hôm nữa con sẽ về nước, thằng nhóc Kinh Vũ có ở chỗ ba không?"
Mặc Quang Thống chớp mắt, thằng con quý hóa của ông gọi về cho ông này.
"Không có. Mà sao lại về lúc này?"
Bên kia không trả lời ngay, chậm một chút lại nói tiếp.
"Con về làm vài việc. Thế thôi ba nhé."
Cúp điện thoại, Mặc Quang Thống thấy bản thân sắp thua liền trở mặt bảo có việc nên quay về. Mặc kệ cho Tạ Nhất có chê ông hèn đến đâu thì Mặc Quang Thống cũng bỏ về.
Mặc Quang Thống về thì ghé qua căn chung cư của hắn, ông không lên trên mà gọi điện bảo Mặc Kinh Vũ đi xuống. Hắn đang chiến tranh với cô nhưng bị gọi xuống nên trông bộ dạng không được gọn gàng như ngày thường. Từ xa, một dáng người cao ráo, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù lững thững đi tới.
Mặc Quang Thống hạ kính xe xuống, trưng ra biểu cảm ngạc nhiên.
"Tạo hình bất ngờ đấy!"
Mặc Kinh Vũ vuốt vuốt lại tóc tai, chỉnh lại quần áo. Ông nói tiếp.
"Ba mày sắp về kia kìa, trốn cho kỹ nhe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-em-thich-anh/2799909/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.