Cô đỡ hắn dậy, vỗ vỗ vào hai bên má giúp hắn bình tĩnh. Vừa vỗ vừa nói.
"Mặc Kinh Vũ, không sao chứ? "
Chỉ thấy hắn lắc lắc đầu chứ không nói gì. Cả đời này hắn sẽ không bao giờ đưa cô đến công viên giải trí nữa. Đáng sợ quá rồi!
Ngước nhìn bầu trời rồi nhìn lại đồng hồ, gần mười hai giờ đêm rồi, hôm nay hắn cho cô đi chơi khuya quá nhỉ. Gió bắt đầu thổi, nhiệt độ về đêm hạ xuống thấp làm cho Tạ Tranh cảm thấy hơi lạnh. Trên người chỉ mặc một bộ đồng phục căn bàn không thể giữ ấm.
Hắn cởi áo ngoài, nhẹ nhàng khoác lên cho cô, hành động dịu dàng đến mức làm cho trái tim thiếu nữ nóng như lửa.
"Con gái không được để cơ thể bị lạnh đâu đấy. Khi không có tôi em phải nhớ đối xử tốt với bản thân một chút. Không được để lạnh, không được để đói, càng không được để bản thân bị bắt nạt."
Dứt lời Mặc Kinh Vũ xoa xoa mái tóc của cô. Trước sự chu đáo có phần bất thường này, Tạ Tranh hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên rất nhanh cô đã qua về trạng thái bình thường.
"Chúng ta về được chưa? Bây giờ cũng khuya lắm rồi."
Mặc Kinh Vũ lập tức ngăn cản.
"Không được. Một chút nữa hẳn về, nhé." Dù thế nào hôm nay hắn cũng nhất định phải bắt cô ở lại cho đến lúc đó.
Phía bên kia, Gia Khánh đang canh đồng hồ, chỉ cần đồng hồ điểm đúng mười hai giờ thì liền có thể bắt đầu tiết mục chính rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-em-thich-anh/2799878/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.