Từng hình ảnh về hắn trong quá khứ như một thước phim hiện ra trước mặt Tạ Tranh, khóe mắt cô ửng đỏ.
"Sao lại khóc?"
Câu nói này kéo cô quay trờ lại hiện thực, Tạ Tranh đưa tay lên má, nước mắt đã rơi từ khi nào rồi. Cúi mặt lau vội giọt nước mắt, cô cất giọng cao ngạo.
"Bụi bay vào mắt. Không phải anh muốn quá giang sao? Mau lên xe, trễ giờ của tôi rồi."
Hắn vui vẻ ngồi vào ghế lái phụ, lúc này hắn còn rất thoải mái ung dung mà không hề biết địa ngục đang ở trước mắt. Cài xong dây an toàn, Tạ Tranh nghiên đầu hỏi.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Mặc Kinh Vũ hết sức ngây thơ gật đầu, chỉ là đi một đoạn đường thôi cần gì phải chuẩn bị chứ, nhưng cứ gật đầu cho lịch sự vậy.
Chỉ thấy cô uống một ngụm cà phê lớn cho tỉnh táo sau đó là khởi động xe và nhấn ga như bao người khác. Tuy nhiên, ở trong tay của Tạ Tranh nó lại lạ lắm. Chiếc xe hơi như một con rắn nước nhanh nhẹn luồn lách vào dòng xe cộ lướt như bay trên mặt đường. Kim đồng hồ chỉ vận tốc quay đến chống mặt, lúc này Mặc Kinh Vũ mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Hắn bám chặt vào ghế, căng mắt ra nhìn đời như thể đây sẽ là lần cuối hắn nhìn thấy sự tươi đẹp của nó.
"Chậm... Chậm... Chậm lại đi... Tôi còn chưa cưới vợ đó..."
Rõ là người ta đã gắn biển cảnh báo cua quẹo nguy hiểm nhưng mà Tạ Tranh không giảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-em-thich-anh/2799867/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.