Tạ Tranh nghiến răng, cáu gắt.
"Em không tin lời thề đó."
Mặc Kinh Vũ tỉnh bơ.
"Anh thề bằng tính mạng của em là anh và cô ta không có quan hệ gì cả."
Mặc Kinh Vũ nghĩ rằng tính mạng của hắn không có giá trị vậy chắc chắn tính mạng của Tạ Tranh có giá trị rồi. Thề như vậy chắc cô sẽ không có ý kiến nữa. Ai ngờ, sau khi thề xong hình như Tạ Tranh còn giận hơn, cô bỏ đi luôn mà không thèm quay đầu nhìn hắn.
Tạ Tranh ấm ức ghê lắm, ý của cô làm muốn hắn chứng minh chứ có phải bảo hắn thề thốt gì đâu. Lại còn đem mạng sống của cô ra thề nữa, quá đánh hết sức. Trong lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Tạ Tranh hạ cửa kính xuống cho thoáng thì cô nghe được cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ trung niên đang đi xe máy. Một trong có con gái, con gái của bà ấy chờ đợi bạn trai mấy năm khi cậu ta đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài, kết quả đến khi trở về lại tổ chức đám cưới với một cô gái ngoại quốc giàu có.
"Người xưa nói có sai vào đâu đâu, bọn trẻ này có mới quên cũ, có trăng quên đèn. Chỉ tội cho người chung thủy."
"Khốn thật, con bé đã rất mong nó về, vậy mà nó lại là thằng phụ bạc."
Tạ Tranh nghe xong liền nghĩ ngay đến trường hợp của mình, lỡ như hắn thật sự thay lòng thì sao? Lỡ như hắn không thương cô nữa thì sao? Lỡ như hắn thật sự cưới người con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-em-thich-anh/2799534/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.