"Vừa hay lúc nãy tôi xuống trấn mua bữa sáng, không để ý nên lỡ mua dư thêm một phần." gương mặt nhỏ nhắn của Tống Hiểu Phương có chút đỏ ửng lên.
Sau một khoảng thời gian ở cạnh nhà nhau, Tống Hiểu Phương cũng biết được thói quen sinh hoạt của Lí Khoái Lai.
Từ thứ hai đến thứ sáu, anh luôn thức dậy từ sớm để đến nhà ăn của trường mua đồ ăn sáng, một bát cháo nhỏ, thêm một cái màn thầu và chút dưa cải muối là xong một bữa rồi.
Thứ bảy chủ nhật ngủ một giấc đến tận trưa mới dậy, bữa sáng và bữa trưa cũng gộp lại thành một.
Dựa theo tốc độ ăn thịt tối qua của Lí Khoái Lai cũng có thể nhìn ra được cuộc sống của anh ta đang túng thiếu cỡ nào.
Tuy rằng bình thường Tống Hiểu Phương cũng không để ý Lí Khoái Lai hay ăn cái gì, nhưng nhìn đồ anh mua về, liền hiểu rằng người từ nông lên đây dạy học như anh cũng chẳng dễ dàng gì.
"Cảm ơn cô." Lí Khoái Lai vui mừng nhận lấy bữa sáng, đây là cơm cuộn, giá những ba tệ một phần.
"Không có gì, nếu anh đã muốn cảm ơn thì lấy cái đó báo đáp đi.." Tống Hiểu Phương nói.
"Cái gì?" Lí Khoái Lai bị dọa đến suýt chút nữa ném cả bữa sáng đang cầm trên tay xuống đất.
Tôi xem cô là đồng nghiệp, cô vậy mà lại muốn ngủ với tôi?
(Bên Trung quốc người ta hay dùng câu "Lấy thân báo đáp")
Tống Hiểu Phương vốn chỉ muốn nói đùa một chút thôi, nhưng thấy Lí Khoái Lai căng thẳng như vậy, liền mắng: "Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-den-roi/1037720/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.