Không gian xung quanh yên tĩnh, toàn bộ học sinh ngồi nín thin thít, đôi mắt trợn trừng đăm đăm nhìn người thầy giáo vừa bước vào.
Lặng im đến mức có thể nghe được tiếng gót giày chạm vào nền gạch hoa nghe 'cộp, cộp'.
Thầy giáo mới kỳ thực không đến mức nhỏ bé tí tẹo, nhưng đem so với đám học sinh có thân hình lực lưỡng to cao thì nhỏ yếu rất nhiều. Huống hồ người thầy dạy lần trước vừa nghỉ hưu tuy già nhưng thân hình cũng được xem là rắn rỏi khỏe khoắn. Lần này bọn học sinh xem như được mở mang tầm mắt, thầy giáo mới không chỉ nhỏ, gầy, thấp, mà còn yếu, bé, bệnh tật. Nhìn lâu mang đến cho người ta cảm giác nếu ôm chặt người một xíu thì khung xương y sẽ đứt đoạn.
Khuôn mặt nhỏ cũng có chút nhan sắc, tuy không xinh đẹp kiều diễm hay tuấn tú ma mị, mà thanh tú mềm mại, nhìn vô biểu cảm lại có chút cuốn hút. Mặc dù sắc mặt không tốt, đêm qua ngủ chợp chờn càng hiện rõ vẻ tiều tụy nhưng đôi mắt lại sáng, linh động, chung quy vẫn dễ nhìn.
Giản Chiêu chẳng để ý đến không khí căng thẳng dưới lớp, đặt cặp táp trên bàn giáo viên, từ tốn giới thiệu:
"Xin chào, tôi là Giản Chiêu, từ nay sẽ là chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy toán của lớp này."
Sau đó y xoắn tay áo lên, lộ ra bàn tay thon gầy nhỏ gọn giấu dưới lớp áo dày, da trắng đến mức gân xanh hiện rõ. Y cầm lấy phấn xanh, chậm rãi ghi tên mình lên bảng. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582822/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.