Triệu Thiên Kiệt bị đập đầu, tai nghe lệch qua một bên rớt xuống dưới đất, lập tức tỉnh ngủ, đứng bật dậy túm lấy cổ tay mảnh khảnh thon gầy của Giản Chiêu, cúi đầu xuống thật thấp, giọng nói chất chứa sự đè nén phẫn nộ:
"Thầy cố ý chọc tức tôi phải không?"
"Đau." Giản Chiêu cũng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, nói "Buông ra."
"Ngay từ đầu thầy nên tự nhắc nhở bản thân, tốt nhất đừng động đến tôi. Nhưng thầy không hề tự có ý thức như thế!"
Triệu Thiên Kiệt gầm lên. Giản Chiêu cảm giác hai tai mình lùng bùng không nghe rõ, hắn nói to như thế làm đầu y cũng choáng váng, màng nhĩ ẩn ẩn đau dẫn đến ù tai, cặp mắt kính chệch xuống. Giản Chiêu chợt bật cười, dịu giọng:
"Nào, im lặng chút, buông tay tôi ra đi."
Triệu Thiên Kiệt chau mày, nhìn đến vẻ mặt tái nhợt bệnh tật của Giản Chiêu, cuối cùng cũng buông tay. Cô thủ thư bên dưới nghe trên lầu hai có tiếng người nói chuyện ồn ào, đi đến bên cầu thang, nhắc nhở vọng lên:
"Trong thư viện phải giữ im lặng. Bên trên cảm phiền nói chuyện nhỏ xuống hoặc đi ra ngoài."
Giản Chiêu đẩy gọng kính lên, xoa xoa hai lỗ tai, đáp lại:
"Vâng, rất xin lỗi."
Chờ cho cô thủ thư quay trở về chỗ ngồi, y mới cúi xuống nhặt tai nghe nằm chỏng chơ dưới gầm bàn, thấp giọng nói với Triệu Thiên Kiệt:
"Nếu cậu muốn ngủ thì cứ tiếp tục đi, tôi về ký túc xá. Đừng có gây chuyện nữa."
Bên tai Giản Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582806/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.