Giản Chiêu cẩn thận dùng khăn giấy lau qua thân thể cho anh, tránh đụng chạm đến những vết bầm tím. Càng lau xuống càng lộ ra nhiều vết thương khác trên đường cong cơ thể vốn nên hoàn hảo, sự xấu hổ trong lòng Giản Chiêu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác đầu óc trống rỗng. Y vứt khăn giấy đã dùng xong, kéo cái chăn sạch trong phòng y tế đắp cho Phó Quân Thanh. Chu đáo lục từ trong ngăn tủ ra một cái miếng dán hạ sốt, cẩn thận dán lên cái trán nóng hầm hập của Phó Quân Thanh.
"Quần dưới cũng bị ướt." Phía sau liền truyền đến tiếng nhắc nhở của bác sĩ Cao.
Giản Chiêu trầm tĩnh nhìn khuôn mặt Phó Quân Thanh, bất lực nói:
"Sao tôi có thể cởi quần cậu ta được."
"Sao mà không cởi được? Có gì to tát đâu, lau mỗi nửa trên thì có giúp ích được gì?" Cao Thái đẩy gọng kính, vô cùng nghiêm túc "Tôi kéo rèm lại rồi, chẳng đứa nào nhòm vào đâu mà ngại. Hơn nữa, đàn ông đàn ang với nhau ngại cái gì chứ?"1
Giản Chiêu trầm tĩnh cãi không lại bác sĩ Cao, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Y do dự vài giây, tháo lưng quần của Phó Quân Thanh xuống. Sau đó nhanh như cắt lấy khăn thẩy lên che đi chỗ kín đáo, hoàn hảo không hề xâm phạm đến anh ta, đôi mắt cũng không chịu phải đả kích gì.
Không biết có phải do cảm giác được phần cơ thể phía dưới đột ngột mất đi quần bảo hộ hay không, hàng lông mi dài của Phó Quân Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582776/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.