Giản Chiêu nhìn hắn, tâm trạng lúc lên lúc xuống, tự hỏi xem có nên nói thẳng với tên thiếu gia cá biệt này rằng bản thân hắn rất đáng ghét hay không. Mãi một lúc sau Triệu Thiên Kiệt đã dần đánh mất kiên nhẫn thì Giản Chiêu mới rù rì nói nhỏ nhẹ:
"Đây không phải là một hành vi cậu nên làm đối với giáo viên. Làm ơn để tôi được thoải mái rồi nói chuyện."
"Hả? Tôi có làm gì để thầy không thoải mái à?"
Hắn nghiêng đầu, cười nhếch môi để lộ ra răng nanh, tư thế cùng biểu cảm giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngứa răng mà cắn người, tạo cảm giác áp bức sợ hãi. Giản Chiêu nhìn hắn, đột nhiên khom lưng hạ thấp người xuống luồn lách qua cánh tay hắn đang đặt trên tường, với thân hình nhỏ thó gầy gò thì làm việc này rất dễ dàng, rất nhanh đã thoát khỏi chèn ép của Triệu Thiên Kiệt, y kéo cao cổ áo sơ mi, mỉm cười nhẹ nhàng bảo:1
"Tôi không thể tiếp tục chơi trò này nữa đâu, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây."
"Ai cho thầy đi?"
Triệu Thiên Kiệt nắm lấy cánh tay Giản Chiêu vừa mới bước được hai bước, buộc y phải dừng lại rồi tiếp tục làm tư thế áp tường, trong mắt mang theo một sự hứng khởi thích thú không sao hiểu nổi:
"Thầy nói tôi nghe xem, à không, đoán thử xem tôi thích thầy tặng phần thưởng thế nào?"
Đã muốn có quà mà còn đòi hỏi, Giản Chiêu xoa hai bên thái dương, cuối cùng y phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582762/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.