Vị bác sĩ cau mày, dùng tay đẩy gọng kính lên, cầm trên tay là tờ giấy giám định thương tích, vẻ mặt lúc nói chuyện có hơi tức tối:
“Người nhà làm gì mà để bệnh nhân chịu thương tổn nhiều vậy mà giờ mới đưa vào bệnh viện? Xương sườn bị gãy, cũng may là di lệch ít chỉ ảnh hưởng nhẹ đến phổi không đến mức tổn thương nặng, cơ thể bệnh nhân cho thấy đã bị tác động vật lí từ lâu và thương tổn tích dần theo thời gian gây ứ đọng máu và ảnh hưởng gân cốt…”
Bác sĩ nói một tràng dài, Giản Chiêu nghe cũng thấy giật mình, nhưng vẻ mặt Phó phu nhân lại nhởn nhơ bình tĩnh như đang nghe nói về chuyện thời tiết chứ không phải đứa con của mình chịu chấn thương nặng, bà ta còn phiền chán mà ngắm nghía móng tay vừa sơn đỏ chót của mình. Cuối cùng vị bác sĩ thở ra một hơi, nói ngắn gọn:
“Phải ở lại điều trị, người nhà bệnh nhân mau đi làm thủ tục nhập viện.”
Lúc này người đàn bà mới lên tiếng hỏi:
“Phải ở viện bao lâu?”
“Ít nhất là nửa tháng.” Bác sĩ trả lời “Nếu phổi tràn dịch thì phải lâu hơn.”
“Cái gì? Thương nhẹ vậy mà ở lại lâu thế cơ á?” Phó phu nhân tỏ ra kinh ngạc “Hay là khỏi nhập viện đi, để tôi đưa thằng nhỏ về chữa trị tại nhà cũng được…”
“Không được. Sao phu nhân có thể thấy đây là thương nhẹ? Giám định thương tích cho thấy thân thể cậu nhà đã lên đến 21%. Chưa kể nhiều di chứng khác.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582741/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.