Bàn tay đang sờ trán Giản Chiêu từ từ di chuyển xuống, vén vạt áo ra mò vào trong sống lưng, vuốt ve dọc theo xương sống, cảm giác nóng hầm hập áp vào da thịt đằng sau. Giản Chiêu giật mình, không làm bộ bình tĩnh được nữa, hoảng hốt gạt tay hắn ra. Cả người chợt được thả xuống, nằm ngửa trên giường, Hoắc Dạ Nam cũng chồm tới, gần như đè lên người Giản Chiêu, dù không nhìn rõ vẫn cảm nhận được ánh mắt si mê của hắn đang ngắm nghía khuôn mặt của mình. Hoắc Dạ Nam lần nữa ôm Giản Chiêu vào lồng ngực, thủ thỉ bên tai:
“Tôi nhớ anh, không ngày nào tôi không nghĩ đến anh, tôi đã tìm anh khắp nơi, anh trốn kĩ quá. Bây giờ thì tốt rồi, anh đã ở đây, đừng hòng chạy nữa.”
Giản Chiêu nhắm mắt lại, nghiêng đầu đi, cảm xúc hỗn loạn của Hoắc Dạ Nam dần đè nặng lên người y. Vòng eo bị siết chặt, nhiệt độ cơ thể đã nóng còn bị áp sát phía sau, Giản Chiêu vùng vẫy thoát khỏi hắn, nằm thở dốc trên giường, ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, sợ hãi run run nói:
“Tôi…tôi đang bị bệnh.”
“Yên tâm.” Hoắc Dạ Nam hôn nhẹ lên khóe mắt y, rồi hôn lên tai, lên trán, sống mũi, rồi vùi mặt vào xương quai xanh của y mà hít hà “Tôi sẽ không đi quá giới hạn vào bây giờ. Nhưng đến lúc anh khỏe lên thì tôi không kiềm chế nổi đâu.”
Giản Chiêu như viên kẹo ngọt gây nghiện vậy, đã cắn vào là không thể dứt ra. Hoắc Dạ Nam không thể cai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582698/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.