Một năm sau
Nhã Hàn ngồi cạnh bên giường Nhã Thuần vừa gọt táo, vừa nói:
-Lý Nhã Thuần, con nói mẹ nghe nè, mẹ ngũ suốt ngày như vậy không chán à. Tối ngày chỉ vô nước biển và dịch dinh dưỡng, không được ăn những món do con nấu mẹ không cảm thấy khó chịu sao.
Ngừng một lát uống một ngụm sữa, Nhã Hàn nói tiếp
-Nếu mẹ còn không tĩnh nữa, cứ mỗi ngày con lại đập một món đồ trong nhà. Mẹ nói bắt đầu từ hôm nay con nên đập thứ gì đây. Hay là cái laptop mà mẹ dùng để viết truyện đi, mẹ chỉ muốn ngũ thôi, cứ để không như vậy sớm muộn gì cũng hư, hãy để con tiễn nó dùm mẹ luôn đi.
-Lý Nhã Hàn con dám.
Nhã Hàn trợn mắt nhìn hàn lông mi của người phụ nữ khẽ lay động, đôi mắt khẽ nheo lại có lẽ vì chưa kịp thích ứng hoàn toàn với ánh sáng xung quanh, sau đó dần dần mở ra hoàn toàn.
Nếu biết dùng cách này có thể đánh thức mẹ nó thì nó đã dùng từ sớm rồi. Chứ không đến nỗi ngày nào cũng phải tự kỷ, giống như bệnh nhân tâm thần nói chuyện một mình.
Nhã Hàn nhào vào lòng, ôm chặt láy Nhã Thuần ô ô khóc.
Nhã Thuần khẽ nhíu mi:
-Lý Nhã Hàn con điên à, không phải mẹ chỉ là sốt cao lâm vào hôn mê nên mới nhập viện thôi. Cái biểu tình của con là sao, con muốn trù mẹ chết sớm hả?
-Mẹ nói cái gì, mẹ nhập viện vì sốt cao?
-Thằng tiểu quỷ này, vậy chứ con nói mẹ vì sao phải nhập viện nào?
-Thì tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-ba-dao-anh-la-cua-em/557959/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.