Một bàn tay đánh vào tay đang bóc thức ăn của anh.
-Lý Nhã Dịch, cậu đừng quá đáng. Lớn rồi mà còn ăn dụng là sao? Những món này không phải cháu nấu, là mẹ đấy.
-Chú biết ngay mà, trình độ cháu sao nấu được thế này? Chỉ có thể là Nhã Thuần thôi. Mà mẹ cháu đâu rồi.
-Mẹ nói còn thiếu đồ gì đó, nên ra ngoài mua rồi.
-Ừm.
-Lý Nhã Dịch, cháu cảnh cáo cậu đó, nếu cậu còn ăn dụng lần nữa thì cháu sẽ ném cậu ra ngoài luôn đó.
****************************
Không hiểu sao, cả ngày hôm nay nó cứ có cảm giác bồn chồn không thôi. Không lẽ tại hôm qua ngũ nhiều quá, đến nỗi bệnh luôn rồi.
*****************************
Đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống lầu, vừa thấy dáng hình quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt. Lý Nhã Hàn vội vàng mở cửa chạy xuống.
Vừa chạy nó vừa kêu:
-Mẹ, sao đi lâu thế.
Nhã Thuần mỉm cười đi nhanh về phía Nhã Hàn.
“Đùng”
Một âm thanh vang lên, làm nó như chết ngất đi, máu, rất nhìu máu, mùi máu tanh trong không khí sốc vào mũi, xung quanh chỉ còn là một màu đen.
-Mẹ…….
************************
Khi tỉnh lại, xung quanh chỉ là bốn bức tường màu trắng, mùi ete làm nó cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhã Hàn giựt ống kiêm tiêm đang truyền nước biển ra, chạy nhanh khỏi giường bệnh. Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh đã bị một vòng tay rắn chắc ngăn lại.
-Lý Nhã Dịch cậu buôn cháu ra, cháu phải gặp mẹ. Mẹ, cháu muốn gặp mẹ, cháu không cần bánh kem, cháu không cần sinh nhật cháu chỉ cần mẹ thôi.
“Chát”
Người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-ba-dao-anh-la-cua-em/557952/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.