Nhã Thuần biết lần này mày thật sự đã làm sai rồi, một sai lầm rất lớn. Nhã Thuần không lẽ đến bây giờ mày còn muốn trốn chạy, còn muốn trốn tránh suốt đời, từ bỏ và phản bội lại lòng tin của những người bạn thân của mầy lần nữa. Nhã Thuần sự thật mày che dấu, có phải đến lúc mày nên làm sáng tỏ rồi không. Vì không muốn mọi người khinh thường xa lánh mày, mày cắn nuốt cái bí mật đó một mình, chịu nỗi đau khổ giày vò không tiếng than oán. Vì cái bí mật đó, mày đã làm tổn thương những người bạn của mày suốt bảy năm, không lẽ bây giờ mày lại muốn vì nó mà đánh luôn họ hay sao? Hãy có lòng tin chút đi, họ chắc chắn sẽ tha thứ cho mày, không để ý đến cái quá khứ tủi nhục đó. Mà dù nếu không nhận được sự tha thứ từ họ, nhưng nếu mày nói ra hết lòng mày nhất định thanh thản hơn, tốt hơn là bây giờ. Không lẽ mày muốn đem bảo bảo dấu suốt đời, để nó sống trong bóng đêm mãi mãi sao. Đừng giữ lòng ích kỷ, để rồi làm tổn thương tất cả mọi người. *************************** Nhã Thuần kể lại tất cả mọi chuyện. **************************** Nhìn một mảng im lặng, Nhã Thuần khẽ nở nụ cười khổ, cuối cùng thì họ cũng không thể chấp nhận được. Nhưng cô không hận họ, ngược lại cô còn thanh thản hơn. Không ngờ việc nói ra sự thật lại dễ dàng hơn cô tưởng rất nhiều, Nhã Thuần mỉm cười, lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Nhưng chưa kịp đi được hai bước, bàn tay cô đã bị Uyển Nhi nắm lại, Nhược Mai ôm cô vào lòng. Chu Uyển Nhi khóc nấc: -Nhã Thuần, cậu là con ngốc sao? Tại sao khi đó không nói với tụi mình, tại sao cậu lại lựa chọn cách giải quyết tệ hại như vậy chứ. Nhược Mai cũng chẳng chịu thua kém gì, khóc rống lên: -Lý Nhã Thuần cậu là đầu heo sao? Đáng lẽ cậu nên nói với mình ngay từ đầu, mình đủ sức giúp cậu, tại sao lại có thể dùng thân thể mình ra đánh đổi vì mấy đồng tiền thối tha đó. Cậụ yên tâm mình nhất định sẽ thiến cái thằng Nam Cung Hạo Thiên tâm lang cẩu phế tán tận lương tâm đó. Mạc Ly Khanh đến lúc này cũng không thể nhịn được nữa rồi, hai tay siết thật chặt, đánh vào tường: -Nhược Mai không cần phải làm dơ tay em, hãy để anh. Nếu anh không khiến hắn sống không bẳng chết, thật uổng phí cho ba chữ Mạc Ly Khanh mà. Nhã Thuần mỉm cười, dang hai tay ôm lấy Nhược Mai và Uyển Nhi vào lòng, nói: -Cám ơn các cậu, mình cứ nghĩ các cậu sẽ khinh thường và chê mình bẩn chứ. Cám ơn cậu vẫn luôn ở bên cạnh mình, mình yêu các cậu nhiều lắm. Nhưng mình hy vọng, các cậu đừng động đến Nam Cung Hạo Thiên, tất cả mọi chuyện là do sự lựa chọn của mình, hắn không có lỗi. Nếu không phải là hắn, cũng sẽ có kẻ khác mà thôi. Chu Uyển Nhi nói: -Đồ ngốc, không được nói như vậy… Chưa để Uyển Nhi nói hết, Nhược Mai đã chen ngang: -Mình cấm cậu nghĩ thế, tụi mình mãi mãi là bạn. Cậu không hề bẩn, trong lòng mình, cậu luôn là Nhã Thuần, thanh nhã, thuần khiết, trong sáng nhất. Chu Uyển Nhi cau mày: -Cái đồ ăn cơm hớt này, sao cậu lại cướp hết lời kịch của mình vậy hả. Nhã Thuần cậu phải hứa với tụi mình sao này dù có chuyện gì cũng phải nói ra, không được gánh vác một mình nữa biết không? Nếu không thì mình sẽ không bao giờ tha thế cho cậu đâu. -Ừm Rồi cả ba cùng phá lên cười. Sao đó không ai nhắc lại chuyện cũ nữa, họ tâm sự vui vẽ với nhau như thể chuyện đó không hề xảy ra ********************************* Được một lúc, Nhược Mai, Ly Khanh và Uyển Nhi từ biệt về trước, bởi họ biết còn một người còn quan tâm và muốn tâm sự với Nhã Thuần còn hơn họ. Nên họ không thể làm bóng đèn được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]