Chương trước
Chương sau
Nhã Thuần nhìn Nhã Dịch nói:
-Chị thật sợ rất lo lắng hắn ta nếu biết sự tồn tại của Đoạn Niệm, hắn sẽ cướp nó đi. Nếu thật sự như thế chị không biết mình sẽ sống như thế nào nữa.
Nhã Dịch ôm Nhã Thuần vào lòng, thì thào vào tai cô, giọng nói ấm áp trầm ổn, làm tâm của Nhã Thuần bĩnh tĩnh rất nhiều:
-Chị tin em. Không ai có thể bắt Đoạn Niệm đi, đã đến nước này rồi thì đành lôi mọi chuyện ra ánh sáng mà thôi. Em đã có cách rồi, chị đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện cứ giao cho em. Em nhất định không để cho bất kỳ ai có thể làm tổn thương chị và Đoạn Niệm đâu.
-Ừm.
Nhã Thuần khẽ gật đầu, và tựa vào lòng ngực vững trãi của Nhã Dịch. Em cô, đứa em mà cô yên thương từ tận sâu đáy lòng, đã lớn rồi. Nó không còn là con chim nhỏ non nớt hay nép vào lòng cô, bây giờ nó đã là con đại bàng trưởng thành tung cánh ngang dọc giữa trời xanh.
Nhã Thuần ngồi cạnh giường nhìn khuôn mặt trạm trỗ đường nét hoàn hảo, cứ như bản sao thu nhỏ của anh, không khỏi cảm thán, công lực của anh thật mạnh.
Cô mang nặng đẻ đau, chín tháng mười ngày, vậy mà thằng nhóc chẳng hề giống cô, còn anh cái gã chỉ đóng góp một con tinh trùng rồi biến mất bặt tăm vậy mà nó càng lớn lại càng giống anh như khuôn đúc. Đúng là tạo hóa triêu ngươi mà.
Nhã Dịch nói đúng, bảy năm đã bảy năm trôi qua. Nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng cũng đủ để lòng cô nguội lạnh dần. Đã đến lúc cô nên từ bỏ, cho cái mối tình không bao giờ ra hoa kết quả rồi.
Cô phải đối diện với sự thật thôi. Lý Nhã Thuần mày nhất định sẽ làm được, cầm lên được nhất định sẽ bỏ xuống được, mày đừng nên dối mình nữa.
Nhã Hàn nó tên là Lý Nhã Hàn , không phải Đoạn Niệm. Nó là con ruột của mày, còn hắn cùng lắn chỉ là gã cho mày mượn một thứ nguyên liệu cần thiết cho quá trình sản xuất mà thôi.
Mày, con mày và hắn chã có liên quan gì nhau, chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi.
-Hàn nhi, Hàn nhi của mẹ, mẹ xin lỗi con. Con còn đau không, mẹ không cố ý, con hãy tha lỗi cho mẹ nhé. Mẹ không hề giận con, mẹ rất yêu con, chỉ là lúc đó, mẹ rất sợ, con sẽ bỏ mẹ mà đi, mẹ sợ lắm ô ô ô……
Một bàn tay bé nhỏ vụng về gạt đi những giọt nước mắt của cô, một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng như thể ôm cả thế giới:
-Mẹ à, con không đau. Hàn nhi không đau, cũng không giận mẹ nên mẹ đừng khóc nữa. Hàn nhi sẽ chẳng bao giờ bỏ lại mẹ cả, Hàn nhi chỉ sợ mẹ mới là người bỏ mặt người ta mà thôi.
Nhã Thuần đưa tay lên xoa lấy mái tóc mềm mại của Nhã Hàn, rồi ôm chầm lấy nó:
-Hài tử ngốc của mẹ, dù mẹ có mất tất cả, mẹ cũng không bao giờ để mất bảo bảo của mẹ.
-Mẹ, Hàn nhi yêu mẹ nhất nhất trên đời.
Cứ thế hai mẹ con ôm nhau khóc ngây ngô như một đứa trẻ, hai tâm hồn, hai nhịp đập trái tim bất giác hòa nhau cùng nhịp.
************************
Đã bao lâu rồi, mẹ nó chưa ôm nó vào lòng, chưa kêu nó một lần với cái tên Nhã Hàn. Nó biết đâu đó trong thăm tâm mẹ nó vẫn còn vướn bận, vẫn chưa thể chấp nhận nó một cách hoàn hảo.
Nhưng nó không hề oán trách mẹ nó, bởi nó biết, nó cảm nhận được mẹ nó cũng đau đớn, cũng khốn khổ trong lòng. Cho nên nó càng yêu mẹ nó nhiều hơn, để bà cảm nhận được tình thương từ nó.
“Hàn nhi”, lần đầu mẹ nó gọi đúng cái tên của nó, nó cảm giác cả thế giới của nó như bừng sáng. Nó biết bà đã chấp nhận nó, chấp nhận đứa con của gã đàn ông đã gây cho bà biết bao nhiêu là đau khổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.