-Đoạn Niệm, con lăn ra đây cho mẹ.
-Không, có đần mới ra. Nhưng rất tiếc Đoạn Niệm con tuy anh tuấn, soái khí và rất ư là đẹp trai nhưng não hoàn toàn không có vấn đề.
Nhã Thuần khuôn mặt hiện lên mấy đường hắc tuyến, đen như đáy nồi, nhìn căn phòng đóng chặt cửa trước mặt.
Cuối cùng cô cũng biết lý do tại sao ngày hôm qua nó lại ngoan ngoãn nghe lời cô đến kỳ lạ. Không những thế còn chủ động tách ra phòng khách ngũ, mặc dù trước đây cô đã từng khuyên nó rất nhiều lần.
-Đoạn Niệm, xem như con giỏi. Có ngon thì con trốn trong đấy suốt đời luôn, đừng bao giờ bước ra nữa bước, nếu không để mẹ bắt được, không đánh gãy chân con mới lạ.
-Hừ. Con cứ ở đây đấy xem mẹ làm gì được con nào.
Một phút, hai phút, ba phút….
Thời gian đã qua nữa tiếng, nhưng bên ngoài vẫn không hề có động tịnh gì, làm Đoạn Niệm cảm thấy lo lắng, bồn chồn không thôi.
Theo nó biết với tính cách mẹ nó, thì không thể nào đơn giản bỏ qua cho nó như vậy. Cô nhất định sẽ làm ầm lên và tìm mọi cách lôi cổ nó ra và tẩn cho nó một trận.
Chứ không phải như bây giờ, chỉ nói một hai câu nổi cáu sao đó sẽ từ bỏ, không có hành động gì tiếp theo.
Chắc chắn có vấn đề, nhưng nó không biết vấn đề ở đâu.
Quan sát kỹ lại căn phòng, cửa sổ khóa chắc chắn, vã lại đây là lầu ba, mẹ nó không thể nào leo lên được, cửa chính thì đã được nó khóa trái một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-ba-dao-anh-la-cua-em/557935/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.