Trong rừng
Nam Cung Hạo Thiên ngồi trên ghế lái chính, sau đó mở cửa cho Lý Nhã Thuần ngồi bên phía lái phụ, nói:
-Nhã Thuần, em còn thả hồn lên mấy tầng mây nữa đây, lên xe.
-Hừ
Nhã Thuần miễn cưỡng bước lên xe.
Nếu không phải tình thế bắt buộc, có cho vàng cô cũng không bước lên, đi chung xe với cái đại sắc lang, thối phôi đản này đâu. Cô đúng là rõ khổ mà.
Nhã Thuần bây giờ chỉ mong xe chạy thật nhanh về biệt thự mà thôi. Bây giờ cô chỉ ước cố một chiếc giường thật lớn để ngủ. “Ôi mệt chết cô rồi”.
Nhưng dường như ông trời còn đang bận việc trọng đại, nên không có thời gian để ý đến những kẻ phàm dân tiểu tốt như cô.
Nam Cung Hạo Thiên đã nổ máy xe mấy lần, nhưng xe vẫn ở chỗ cũ, chả hề lay chuyển, xi nhê tý nào. Không phải chứ, không lẽ hôm nay số cô lại đen đến thế sao? Cô không tin, không thể là thế.
Nam Cung Hạo Thiên bước xuống mở đầu xe ra, một làn khói đen ngun ngút phà vào mặt cả hai, làm cô ngộp muốn chết, ho sặc sụa. Nhã Thuần thầm oán, quả báo, quả báo đây mà đúng là “Ghét của nào trời trao của đó”.
Nhã Thuần nhíu mi nhìn Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Bây giờ thì tính sao đây? Mà những xe kia đâu hết rồi, hay chúng ta nhờ giúp đỡ đi.
Nam Cung Hạo Thiên nhíu mi nói:
-Mọi người về rồi. Ở đây chỉ còn lại hai chúng ta mà thôi.
-Cái gì? Ý anh bảo tôi đi xe căng hải về đó hả?
Nam Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-ba-dao-anh-la-cua-em/557913/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.