Triều Hi lên tiếng:
-Các cậu không thấy, Uyển Nhi đã cố gắn hết sức rồi sao. Quần áo của Uyển Nhi ẩn ẩn những vết bẩn do dâu mỡ để lại, trên tay cậu ấy còn chằn chịt những vết cắt nữa đó. Theo mình thấy, lần đầu nấu mà được như vầy là tốt lắm rồi.
Nhã Thuần nói:
-Để tớ đuổi theo cậu ấy.
-Chờ mình với, mình đi cùng cậu – Nhược Mai vừa nói, vừa đuổi theo Nhã Thuần
Chu Uyển Nhi chạy ra khỏi biệt thự, đến khi kiệt sức không chạy được nữa cô ngồi gục xuống tảng đá ven đường, gục đầu xuống, hai tay ôm lấy đầu gối khóc như hoa rơi lệ vũ.
Những giọt mưa tí tách rơi, cơn gió nhè nhẹ lướt qua thân thể cô, làm lòng Uyển Nhi càng thêm lạnh.
Đây là lần đầu cô phải chịu nhục nhã lớn như vậy. Cô cứ nghĩ không việc gì có thể làm khó được cô, nhưng không, cô chẳng gì trong cái xã hội này cả, cô đã quá đề cao bản thân.
Cảm nhận được hơi ấm từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Uyển Nhi ngước mặt lên xem. Thì thấy có người đang cầm dù che cho cô.
Anh ngồi xuống trước mặt Chu Uyển, đưa cho cô giữ lấy cây dù. Rồi đưa tay nắm lấy tay cô, Uyển Nhi đỏ mặt, muốn đẩy anh ra, nhưng trong vô thức cô lại không làm điều đó. Sau khi thấy anh lấy thứ gì đó trong túi quần ra, cô mới hiểu, anh chỉ là muốn giúp cô xử lý vết thương.
Cô lặng lẽ nhìn anh băng bó vết thương mình, không nói gì, những giọt nước mắt đã ngưng từ khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-ba-dao-anh-la-cua-em/557880/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.