Nhã Thuần nhìn những thứ trên bàn nở nụ cười hài lòng với thành quả của mình. Những món ăn đầy đủ sắc, hương, vị. Hương thơm ngào ngạt xốc vào mũi làm cô xuýt không thể kiềm được mà một hơi xơi hết.
- Nhìn cũng được đấy.
- Ôi má ơi! Anh không biết người hù người có thể chết à – Lý Nhã Thuần nâng cao đềxiben nói.
- Không tin. Không phải cô vẫn sống sờ sờ ra đó thôi.
- Anh….
- Sao? Không phục, cô muốn cắn tôi à.
- Vậy anh tin không? Nếu anh dám thách thức thì đừng trách.
Nói là làm cô nắm lấy bàn tay trắng còn hơn cả con gái của hắn, thầm thán “xúc cảm thật tốt” (TG: giời giờ này còn mê giai được nữa hả chị?) rồi cắn một cái thật sâu.
Nam Cung Hạo Thiên ăn đau, hất tay ra, nhíu chặt mi, nhìn chầm chầm Nhã Thuần:
- Cô là cẩu à? Không biết có nên đi tiêm ngừa không nữa?
- Đáng đời.
Tiếng cuông cửa vang lên, Nhã Dich chạy ra mở cửa, rồi đóng sập lại, quay trở vào nhà.
Nhã Thuần hỏi:
- Ai thế Nhã Dịch?
Nhã Dịch lắc đầu nói:
- Không quen, Nhã Dịch hội nghe lời Nhã Thuần không cho người lạ vào nhà.
Tiếng chuông điện thoại của Hạo Thiên vang lên, sau khi nghe xong thì lên tiếng, giọng nói có vẻ cáu ghắt:
- Cô đi nhanh mở cửa cho tôi. Ngay cả khách của tôi mà cô cũng dám… Thật là không biết não cô chứa thứ gì trong đó.
Nam Cung Hạo Thiên không khỏi bực tức trong lòng. Không phải anh đã kêu, nếu muốn ăn cơm thì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-ba-dao-anh-la-cua-em/557865/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.