Trên đường đi về Nhã Thuần cảm
thấy trong lòng vô cùng nặng nề, mí mắt bên trái của Nhã Thuần không ngừng giựt, khiến cô bất an vô cùng.
Nhã Thuần mở cửa vào nhà, cô
nghe thấy tiếng khóc thúc thít. Nhã Thuần vội chay nhanh vào đi kím Nhã Dịch,
nhưng không thấy Nhã Dịch đâu cả, tiếng khóc bỗng đứt quãng rồi ngưng bặt.
Lòng nóng như lửa đốt, Nhã
Thuần vội vàng kêu lớn tên của Nhã Dịch nhưng vẫn không nhận được tiếng trả lời.
Những giọt nước mắt không kìm được, lặng lẽ rơi xuống, tiếng kêu khóc vang vọng
khắp căn nhà, cô ngã khuỵu xuống nền nhà lặng băng.
Lúc ấy có một vòng tay nâng
cô dậy, ôm vào lòng, vỗ nhẹ trên lưng cô. Mặc dù không tiếng động an ủi, hỏi
han nhưng Nhã Thuần cảm nhận được sự ấm áp tràn về.
Nhã Thuần cảm nhận được một
vòng tay vững chắc, làm cô cảm thấy yên tâm đến lạ thường. Trái ngược với sự ấm
áp, một giọng nói trầm thấp nhưng lạnh lung vang lên:
-
Cô đã khóc đủ rồi chứ, có thể buôn tôi ra được
chưa? Cô thật bẩn.
Nhã Thuần chợt giật mình, cô
ngước lên nhìn. Thì đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại của Nam Cung Hạo
Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Thuần nhanh chóng đỏ như gấc, thầm rủa chính
mình tại sao có thể nảy sinh cảm giác như vậy với hắn.
Nhã Thuần vội đẩy hắn ra,
quát:
-
Ai mượn anh ôm tôi, mà bảo tôi bẩn. Tôi chưa
kiện anh tội xàm sỡ là may rồi đó
(Từ xa, Nam Cung Hạo Thiên đã nghe thấy tiếng gào khóc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-ba-dao-anh-la-cua-em/557856/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.