Những ngày tiếp theo vẫn yên
lặng, như không có chuyện gì xảy ra.
Lớp học vẫn bình thường trừ
việc một số bạn vẫn nghĩ đều đều (trong đó tất nhiên sẽ có bạn Nhã Thuần của
chúng ta),nói chuyện rôm rã như chốn không người, nhắn tin điện thoại, chụp
hình tự sướng đăng face, xem gương nặn mụn, trang điểm… vv.
Nói chung là giáo viên làm
gì mặc kệ giáo viên, lớp làm gì kệ lớp.
Ngày ấy, trong phòng y tế,
Nhược Mai nói với Nhã Thuần:
-
Tạm thời, lớp hãy ám binh bất động. Bởi sau sự
kiện lần này, hắn đã bất đầu có sự chuẩn bị. lần này xem như mình khinh địch
nên mới xảy ra cớ sự này. Thật là….
-
Vậy cậu định buôn tha chuyện này dễ dàng vậy
à! – Khuôn mặt Nhã Thuần giận dữ.
Nhược Mai lắc đầu, mỉm cười
nói:
-
Đâu dễ thế. Cậu có biết việc gì khiến các
giáo viên cảm thấy thất bại nhất không?
-
Tất nhiên là không có người để ý tới bài gảng
của mình, thật là bị khinh thường đến cực điểm.
-
Cậu càng ngày càng thông minh .
-
Lần này, hắn không ức chế đến ngất mới lạ.
Nhưng tiếc thay, thầy giáo
Nam Cung Hạo Thiên không hề cảm thấy bực tức, ngược lại vẫn bình thản giảng
bài, xem như không có việc gì xảy ra khiến cho vị quân sư của chúng ta cảm thấy
thất bại vô cùng.
Vào ngày sinh hoạt chủ nhiệm.
Nhược Mai nhìn thấy Nhã Thuần, không khỏi phải ngạc nhiên tại, trố mắt hỏi:
- Không phải vào những ngày cuối tuần này, quán cậu làm thêm đông lắm sao? Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-ba-dao-anh-la-cua-em/557853/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.