Bỗng lúc này cô nghe tiếng mở cửa, tiếng bước chân vang lên và dừng lại trước giường. Người kia có ý định mở đèn nhưng bị cô ngăn lại:
- Xin anh… tôi xin anh đó….đừng mở… có được không?
Giọng Nhã Thuần vang lên một cách đứt quãng, điều đó không giấu nổi sự hồi hợp và lo sợ của cô.
Dường như hiểu được, Hắn ta rút tay về, khẽ cau mày rồi nói:
- Cởi ra.
- Gì? Anh nói cái gì?
- Lời tôi nói không lặp lại lần thứ hai.
Một lúc sau hắn ta thấy cô vẫn không nhúc nhíc, nên giọng nói có chút thâm trầm:
- Đầu To đây là mà là quà sao? Còn cô kia nếu khống muốn thì cút. Tôi không ép.
Lý Nhã Thuần chợt hoàng hồn. Đầu To là chủ nợ của cô, mà đây là cách để giúp cô trả nợ. Nhã Thuần âm thanh có phần run rẫy nói:
- Tôi cởi… xin anh đừng… đừng đuổi tôi đi…
Nhã Thuần cởi từng chiếc áo ngũ, da thịt trắng noãn non mịn lộ ra bên ngoài, đôi mắt ngập nước long lanh mở to nhìn người đàn ông.
Lúc này Nhã Thuần cảm thấy nhụt nhã không thôi. Cô muốn tát cho gã đàn ông vô sĩ này, rồi chạy nhanh khổi đây. Nhưng không cô phải còn Nhã Dịch dù ra sao cô cũng chịu được.
Lúc này giọng nói trầm thấp của hắn ta lại vang lên:
- Còn của tôi?
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Thuần vì mắc cở đã đỏ đến mang tai, thầm rủa một câu “anh bị cụt tay rồi à” Nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Tương đối hài lòng hắn cuối xuống, áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-ba-dao-anh-la-cua-em/263740/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.