Liên tiếp mấy ngày, Bộ Phi Ngữ đều ở bên trong Lung Nguyệt Các, nghĩ đến Sở Lăng Yên lại cư nhiên lật lọng như vậy, trong lòng nàng cảm thấy rất bực bội, nàng đột nhiên phát hiện bản thân mình tại sao đối với hắn lại dễ dàng như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự muốn cùng hắn đi đến cuối đời hay sao?
Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung cũng không biết Bộ Phi Ngữ trong lòng đang suy nghĩ gì, chỉ là nhìn gương mặt nàng cũng biết là trong lòng nàng ấy rất phiền muộn, bọn họ hai người không dám nói gì, dè dặt làm chuyện của mình mà thôi.
“Linh Lung, Mộng Dao, theo ta ra ngoài.” Bộ Phi Ngữ đột nhiên mở miệng, hướng về cửa Lung Nguyệt Các đi ra ngoài.
“ Vâng” Hai người cùng nhau đáp, buông bỏ việc còn làm dang dở, vội vàng đi theo.
Bộ Phi Ngữ một đường đi tới, nhớ lần trước, sau khi bị thương, nàng cũng không có đi về phủ thăm hỏi thừa tướng phu nhân, không biết thân thể của bà đã đỡ hơn chút nào chưa, trước mắt nàng, chuyện hưu thư có lẽ tạm thời không lấy được, chi bằng nàng đến thăm bà một chút, sẵn tiện thay Mộc Yên Nhiên làm tròn một phần đạo hiếu.
“Vương phi, người không thể đi ra ngoài.” Trước cửa thủ vệ duỗi một cánh tay chắn trước mặt nàng.
“Tại sao?” Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, mày liễu nhăn lại, có chút bực mình.
“Đây là lệnh của vương gia.” Thủ vệ cung kính đáp.
Bộ Phi Ngữ lúc này mới nhớ tới hôm trước, Sở Lăng Yên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-ga-tron-phi/1962957/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.