Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, sau cơn mưa, bầu trời về đêm dường như đã bị rửa sạch toàn bộ, lộ ra một trời đầy sao, như những viên kim cương lấp lánh lóe sáng chói cả mắt nhìn.
Dưới giàn Hoa Tử Đằng, Bộ Phi Ngữ lặng lẽ đứng một mình, mái tóc đen như mực được khoác bên eo phát tán như tơ lụa, ánh trăng sáng mông lung chiếu rọi lên bờ lưng nàng, khắc họa bóng dáng tịch mịch cô đơn.
Thần sắc nàng trầm tĩnh lạnh lùng nhìn về cái sân trống rỗng, sau một ngày mưa đêm xối xả, cánh Hoa Tử Đằng không một tiếng động lặng lẽ rơi xuống đầy đất, nàng xoay người, từ từ đi vào trong phòng, đến trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bình sứ màu trắng, đem phấn hoa từ trong bình trét loạn một hồi lên mặt, chỉ trong chốc lát ở trước gương đồng đã hé lộ ra một khuôn mặt thanh lệ thoát tục.
Nàng đem một đầu đầy tóc vén cao lên, dùng một sợi dây màu đen sít sao trói chặt lấy tóc, đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một bộ y phục màu đen dạ hành, đem váy tím màu nhạt cởi ra, từ bên hông lấy ra một viên thuốc, thả vào trong miệng ăn, khôi phục lại nội lực, sau đó dùng khăn bịt kín mặt, ra khỏi phòng, mũi chân nhẹ nhàng nhún một chút, liền nhảy ra khỏi mái hiên.
Ở sau lưng nàng một vầng trăng sáng dâng lên trên cao, ở nơi cao kia, nàng lẳng lặng đứng đó, quay đầu nhìn về Lung Nguyệt Các lần cuối, lần này đi, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-ga-tron-phi/1962938/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.