“Tuyên vương công nhiên cướp ngục, ý đồ giết cha soán vị, thỉnh Hoàng thượng nghiêm trị!” Trên triều đình, các đại thần lên tiếng hô to, từng âm thanh như song vỗ, tầng tầng cao hơn, sóng sau đè lên sóng trước, trong điện vang lên tiếng thảo luận chính sự vang vọng thật dài.
Trên ghế rồng, hai đầu mi của đế vương đã nhăn lại, không nói lời nào, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía bên phải đại điện, đã thấy Sở Lăng Yên chỉ nhàn nhã đứng đó, một đôi mắt thâm thúy lạnh nhạt nhìn xem các đại thần đang quỳ đầy đất, phảng phất như thể mọi chuyện phát sinh trong đại điện này đều không liên quan đến hắn.
Vào thời điểm giằng co, ngoài điện liền có một thị vệ vội vàng chạy vào, trong tay giơ cao một phần tấu chương, la lớn, “Biên quan cấp báo!”
“Mau đọc!” Sở Ngự Phong vội nói.
“Thần quốc đã phát binh tấn công biên cảnh Già quốc ta, đã phá mất một số thành trì, giết chết hơn mười vị lãnh tướng, biên quan báo nguy!” Thị vệ cao giọng nói.
“Cái gì!” Sợ Ngự Phong quá sợ hãi, hét to.
Trong điện, các đại thần liền rối rít đình chỉ, chờ lệnh, một mảnh sợ hãi cùng kinh hoàng, bọn họ không ngừng châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, loạn lấy thành một đoàn.
“Trải Thái Úy, còn bao nhiêu binh mã có thể điều đi?” Sở Ngự Phong vội hỏi.
“Hồi bẩm hoàng thượng.” Trải Thái Úy đi ra, xoa xoa cái trán to đùng của hắn, hồi đáp, “Nhiều nhất cũng chỉ có mười vạn người và ngựa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-ga-tron-phi/1962909/quyen-1-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.