Chạng vạng, hoàng hôn đã dần dần trở nên mơ hồ, bầu trời bao la chứa đầy ánh nắng của buổi chiều cũng dần dần mất đi sắc thái, lặng lẽ bình thản.
Hoàng cung Già quốc, Bạch Vân Phi từ trong thanh điện đi ra, trên mặt còn mang theo vài phần sắc thái ngưng trọng, nhìn về vị nam tử đang đứng chờ trước cửa, hắn im lặng không nói, một mình đi lên xe ngựa trước, để lại Sở Lăng Yên vẻ mặt có chút sững sờ, rồi cũng đi theo, xe ngựa một đường phi nước đại, rời khỏi hoàng cung Già quốc, trở về phủ Tuyên vương.
Trong thư phòng, Sở Lăng Yên ngồi ở trước bàn, liếc nhìn tờ công văn trong tay, rồi lại ngẩng đầu liếc nhìn vị nam tử đang ngồi đối diện, giọng nói mang theo chút đùa cợt, “Trên đường trở về, cũng không thấy ngươi mở miệng nói chuyện, vậy có thể nhìn thấy, không còn cách nào để chữa trị cho ông ấy nữa?”
“Vào lúc này, ngài đã nói đúng.” Bạch Vân Phi vẻ mặt lộ vẻ sầu thảm, cười nhẹ, chậm rãi nói ra, “Nếu như ta không phán đoán sai, thì Hoàng thượng chắc hẳn đã trúng mê hồn rồi.
“Mê hồn?” Sở Lăng Yên hơi nhíu mày, thả công văn trong tay ra, ngước mắt hỏi, “Đó là cái gì?”
“Mê hồn là một loại thuốc độc làm mê loạn tâm trí của con người, chỗ đáng sợ nhất của nó là, sau khi trúng độc được một thời gian, người đó sẽ như bức tượng gỗ, bị người khác thao túng, cho đến khi độc đã xâm lấn vào lục phủ ngũ tạng, thì sẽ khiến hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-ga-tron-phi/1962893/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.