Yui đã bình tĩnh trở lại, cặp mắt bây giờ hơi đỏ hoe. Cô ngồi đối diện với chủ tịch Oga. Ông rót hồng trà vào hai cái chén rồi đưa cho Yui một chén. Cô vươn tay lấy chiếc bình nhỏ, mở nắp ra cho hai viên đường vào.
- Cháu uống ngọt nhỉ? – Chủ tịch nhìn Yui, mỉm cười.
- Dạ, chắc do gen di truyền khoái ăn đồ ngọt của mẹ cháu...
- Giống hệt Iki.
- Sao ạ?
Yui đưa hồng trà lên nhấp miệng rồi sặc sụa vì điều ông Oga nói. Cô ngước lên hỏi.
- Trông cháu giống Iki hơn cả Mai đấy! Iki mỗi lần uống hồng trà đều cho hai viên đường vào chén. Ông ấy luôn có thói quen để thìa về phía trái và xoay cốc theo chiều tay thuận. Nói chung là nhìn cháu ta cứ liên tưởng đến Iki mãi.
Yui im lặng. Cô một tay cầm quai chén, một tay đỡ đế chén, từ từ hạ hồng trà xuống đùi. Yui cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống hai vai. Đôi mắt cô sâu lắng, thỉnh thoảng chớp lại. Bỗng, cô ngẩng đầu lên, nói như thể đã lấy lại được tinh thần:
- Thế ạ? Dù sao cháu cũng chẳng quan tâm lắm!
Như để làm Yui quên đi nỗi buồn này, chủ tịch Oga “lái” sang chuyện khác:
- Hôm nay cháu đến đây có việc đúng không? Chắc không đơn thuần là thăm ta.
- Dạ đúng ạ. Về chuyến dã ngoại sắp tới...
- À, ta xin lỗi cháu về chuyện đó nhé! Hiện tại, chúng ta đang bị thiếu tàu thuyền. Mà chi phí cho chuyến dã ngoại cũng vượt quá dự định của ta mười triệu yên cho mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi/91061/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.