- Cậu là một người quan trọng với tớ có đúng không? - Thời gian như quay ngược trở lại, bây giờ, cô không phải là một cô gái thiếu niên trưởng thành Miyamoto Rei, mà chỉ là một cô bé bảy tuổi yếu đuối Satake Yui mà thôi.
Xung quanh cô không phải là khung cảnh thành phố yên bình, mà là một không gian tối đen mù mịt, tưởng chừng như vô tận, không giới hạn... Trước mặt cô, là một bé gái cùng tuổi rất đỗi đáng yêu với đôi mắt to tròn màu nâu nhạt và mái tóc vàng cắt vuông có thắt nơ.
- Sao cậu lại hỏi như vậy?- Nó đáp lại câu hỏi của Yui cũng bằng một câu hỏi.
Trong thoáng chốc, Yui cảm thấy bối rối:
- Ưm... Chỉ là dạo này, cậu thường hay xuất hiện trong giấc mơ của tớ một cách mơ hồ. Mà tớ lại không rõ cậu là ai...
Nó hơi giật mình, nhưng rồi cố kìm lại cảm xúc mà xoay người lại nhìn Yui.
- Tớ đâu có tồn tại trong kí ức của cậu, đúng không? - Nó mỉm cười và hỏi như vậy. Nói là "cười", nhưng chỉ có đôi môi nó mới cười thôi, còn biểu cảm trên gương mặt nó thì lại khác biệt. Ánh mắt nó buồn, u sầu, thiểu não... Và ở khóe nó có lấp lánh thứ nước trong veo nhưng mặn và chát - người ta gọi đó là nước mắt.
Thực sự, Yui cảm thấy bối rối, lúng túng và có phần hối hận. Cô không nhớ, hoàn toàn không nhớ gì về sự có mặt của nó trong cuộc đời mà cô từng sống.
"Yui... Yui..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi/2962311/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.