Bóng hai người dần dần hiện rõ ở sau rặng cây. Haru đang ngất lịm đi trên tấm lưng của giáo viên Hayashi. Cô gục lên vai, nhắm nhắm nghiền.
Thấy cô, Yui hét lên, bao lo lắng nãy giờ thốt thành tiếng:
“Haru!” – Yui vươn người về phía trước, toan chạy lại chỗ người bạn mà quên mất rằng mình đang bị thương.
“Này Miyamoto!” – Shukasa kịp giữ lấy cô khi bàn chân được băng tạm thời chưa kịp đặt xuống đất – “Ngồi yên!”
Shukasa đẩy chiếc xe lăn về phía cô Hayashi đang ướt đẫm mồ hôi cõng Haru bước từng bước nặng trịch dẫu cho Yui cứ cố hét lên là đẩy nhanh, nhanh nữa.
Trong phòng y tế, cô Hayashi đặt Haru xuống giường nhẹ nhàng, vén chăn cho cô ấy.
“Cô Hayashi! Haru có sao không ạ?” – Yui sốt sắng hỏi thăm người bạn đang mồ hôi đầm đìa, thở từng hơi nặng nhọc trên chiếc giường phủ ga trắng.
“Okawa không sao. Em ấy chỉ bị say nắng nhẹ thôi. Nằm nghỉ một chút là sẽ đỡ ngay!” – Hayashi xả nước, thấm ướt chiếc khăn màn chườm trán cho Haru. Cô nhẹ nhàng trả lời, khác hẳn với thái độ của Yui lúc bấy giờ.
Cô y tá mở cánh cửa kính của chiếc kệ đặt ở sát mép tường và lấy lọ vitamin dạng nén ra. Cô mở miệng Haru, thả hai viên thuốc rồi đổ nước lọc vào. Hayashi làm tất cả một cách nhẹ nhàng và chu đáo thiết yếu đối với một người phụ nữ ngành y. Nhìn học sinh uống thuốc xong, cô cất chiếc lọ về đúng chỗ cũ.
Một lát sau, khi thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi/2962297/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.