- Yalee*…yalee… - Haru chán nản, xoay lưng bỏ đi. Nhưng giọng nói khá khàn, trầm cảm của người kia đã níu chân cô lại.
- Em không có gì đề nói sao?
- Anh muốn em phải nói gì đây? – Haru dừng bước, quay mặt lại, trả lời một cách tỉnh bơ.
Nghe câu nói của Haru, Kuro giật nảy mình. Anh nhướn mày, lao tới, hai tay giữ chặt ở vai cô, lắc mạnh rồi quát lớn:
- Em còn hỏi anh muốn gì à Haruka? Em quên những gì em đã làm cho anh ba năm trước rồi sao? Em không biết vết thương lòng của anh lớn đến mức nào đâu? Anh đã rất shock khi biết em phản bội anh.
- Ch…đau…Kuro… - Haru nhắm mắt, mắt kia hé ra một chút để nhìn anh. Răng nghiến lại, cô thốt lên thành tiếng.
- Cái đau này đã là gì? Hôm qua lúc em đứng nói chuyện với anh và bằng khuôn mặt đó, anh đã có giây phút nghĩ rằng anh sẽ tha thứ cho em. Vậy mà bộ mặt này là sao?
Kuro vẫn cau mày, hét lên với sự tức giận và một chút đau nhói, thật khác hẳn khi anh đứng im chẳng nói gì. Anh nắm chặt vai Haru không buông, thật chặt và tạo nên những vết hằn trên vai cô.
Haru nheo mắt, bặm môi lại. Cô tóm lấy cổ tay trái của ạnh, xoay người, vật anh ngã bằng một đòn Ippon**.
- Em đã bảo đau rồi mà! – Haru thở hổn hển, người vẫn đứng thẳng.
Kuro nằm sõng soài trên mặt đất. Anh thả phịch hai tay xuống, giang rộng. Mắt anh nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi/2962295/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.