Từ nhỏ đến lớn, điều khiến cho tôi cảm thấy chán ghét nhất chính là vậnđộng, đặc biệt là những môn thể thao có liên quan đến từ “nhảy”!
Tựa như dép lê là khắc tinh của loài gián, búa tạ là khắc tinh của loài rùa.
Nhảy, chính là khắc tinh lớn nhất trong suốt cả cuộc đời tôi.
Cho dù đó là nhảy cao, nhảy xa hay nhảy dây, thì tất cả bọn chúng cũng đều là gót chân Achilles của tôi.
Đối với môn nhảy cao, tôi chưa bao giờ có thể vượt qua được mức 30 cm, đốivới môn nhảy xa, lại chưa bao giờ vượt qua được mức 1m2, đối với mônnhảy dây càng không có gì để nói, mặc cho tôi có cố gắng luyện tập đếnthế nào đi chăng nữa, thành tích của tôi cũng chỉ dừng ở mức 60 cái màthôi.
Tuy nhiên những điều này hoàn toàn không có nghĩa là dây thần kinh vận động của tôi rất kém cỏi.
Vào mỗi dịp chúc mừng năm mới, theo thông lệ trường trung học F thường tổchức một cuộc thi điền kinh với các mức là từ 50m cho đến 100m, trải qua 3 năm học sơ trung bản thân tôi vốn chưa bao giờ lọt ra khỏi top 3 nga. [tác giả: hừ hừ, tôi vẫn chưa từng thấy qua cô gái mập nào lại có khảnăng chạy bộ kinh khủng đến như vậy]
Nếu như nói về mônchạy việt dã, sau khi đã hoàn thành xong lộ trình 5 km tôi vẫn còn dưthừa sức lực đến mức có thể tiếp tục tham gia những môn thi khác, khiếncho những nam sinh vừa mới thi cùng lúc nãy, hiện đang ngồi phịch ở bêncạnh phải thảng thốt kêu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-van-menh/173804/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.