Gian thương!
Hắn tuyệt đối là đồ gian thương!
Tôi ôm đầu vô cùng hối hận năm đó như thế nào lại ngây ngây ngốc ngốc trèo lên thuyền giặc
Cho tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy kỳ quái, năm thứ nhất tôi và hắn rõ ràngcòn minh tranh ám đấu quyết liệt, vì sao cuối cùng lại thành ra đôi bạntri kỷ?
Trình Giảo Kim không hổ là con cáo hai mặt. Hắn bất độngthanh sắc tiếp cận con mồi, không một miếng ngoạm hết mà chậm rãi dỡ bỏhàng rào phòng bị của đối phương, làm cho con mồi dần tín nhiệm hắn….Nếu không phải sau này thái độ ái muội của hắn ngày một rõ ràng thì cólẽ tôi vẫn sẽ thành thật coi hắn là người bạn tri âm tri kỷ cả đời.
Năm đó, khi tôi chới với trong vũng bùn tình cảm, hắn luôn nhẫn nại lắngnghe, lại từng chút từng chút gỡ rối để tôi tìm về chính mình. Sau đótôi theo thói quen mỗi khi gặp rắc rối hoặc có tâm sự đều tìm Trình Giảo Kim uống rượu tán gẫu, hỏi ý kiến hắn. Cứ thế, cảm thấy cuộc sống thêmmột phần thoải mái, tĩnh tại.
Không ngờ rắc rối lần này của tôilại do một tay hắn đạo diễn, mà lúc này đây cũng không lấy đâu ra TrìnhGiảo Kim thứ hai cùng tôi uống rượu tiêu sầu….
Trình Giảo Kim sau khi hạ thông điệp, liền nhàn nhã ngồi uống Lam Sơn của hắn, còn tôi lập cập trở lại quầy bar ôm đầu bóp trán.
Thành thật mà nói, tôi thật lòng không muốn mất đi một người bạn như hắn. Kết giao với hắn quả thật…..rất….
“Kim Sanh, sao phải lo lắng nhiều như vậy?”
Mải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-van-menh/1621026/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.