Chương trước
Chương sau
Cuối tháng mười, cơ hội tôi chờ đợi nhiều năm nay cuối cùng đã đến.
Tôi cố gắng đem toàn bộ tinh thần tập trung vào đầu tư cổ phiếu, việc này sớm đã phát triển vượt ngoài dự liệu của tôi.
Bố mẹ không hề do dự mang toàn bộ tài sản tích trữ bao năm cùng khế ước căn nhà đi vay vốn ngân hàng để đầu tư cổ phiếu. Trời đất, sao lại liều quá mạng vậy chứ? Đúng là bố mẹ của con mà
Cho dù con có là con gái bảo bối của bố mẹ, cũng không thể nói cho liền cho hết vậy chứ?? (khụ, tuy rằng của cải này sớm muộn cũng do truyền lại cho tôi thôi) Tiin người mù quáng như thế này, nhỡ về sau gặp phải lưu manh thì biết làm sao? Thái Hậu vỗ má tôi mấy cái, cười lớn nói “Nhóc con, con nghĩ rằng với ai bố mẹ cũng thoải mái như vậy sao?”
“Thế vì sao lại tin tưởng con như thế? Vì cái gì?” Cũng không biết do đâu mà nhị vị lão gia lại ưu ái tôi như vậy
Thái Hậu dừng động tác, liếc tôi một cái xem thường, thản nhiên nói “Đúng vậy, chúng ta cũng đang chờ con nói cho chúng ta biết là vì sao đây?”
Lòng tôi chợt động, quan sát Thái Hậu thêm một phần chăm chú. Thái Hậu…biết được gì rồi sao??
Thái Hậu thấy tôi nghi ngờ không chút nao núng, tiếp tục chỉnh đai áo của bà, giống như hết thảy chỉ là áo giác của riêng tôi. Nhưng trong lòng chúng tôi đều hiểu.
Cũng phải, dù thế nào tôi cũng do một tay mẹ sinh thành nuôi nấng, làm sao lại không phát hiện ra điểm khác thường sau khi tôi trọng sinh. Có nên nói cho bố mẹ biết sự thật không? Nhưng chuyện kì lạ như vậy Thái Hậu liệu có tin hay không?
Tôi ngập ngừng, lắp bắp chọn lọc từ ngữ “Nếu…con nói nếu nhé, nếu con không phải là Nhâm Kim Sanh hiện tại….kỳ thật…con..” Đến từ tương lai….
“Được rồi” Một bàn tay xoa đầu dừng lời tôi lại “Chỉ cần con vẫn là con gái của chúng ta, vậy là được rồi” Thái Hậu lại xoa đầu tôi thở dài “Việc này mẹ không nghĩ đến nữa rồi, chỉ cần con vẫn là nhóc con của chúng ta thôi”
Tôi cúi đầu đem mặt áp vào lòng bàn tay ấm áp của mẹ, nghèn nghẹn nói “Con vẫn là con, vẫn là nhóc con của bố mẹ” Hai mươi chín năm sống trong vòng tay cha mẹ, lần đầu tôi mới nhận ra tình thương của mẹ dành cho tôi có bao nhiêu sâu sắc, có bao nhiêu tin tưởng.
Số lần gọi tới của Trần Hy lại giảm xuống còn 2,3 ngày một lần, thời gian nói chuyện lại càng ít thêm. Hỏi hắn, hắn cũng chỉ lạnh nhạt mà rằng “Tớ có nhiều chuyện phải làm”
Rốt cuộc cậu có bao nhiêu thời gian rảnh để nói chuyện cùng tớ đây?
Đột nhiên cảm thấy nhớ hắn điên cuồng, tôi nhịn không được cầm lấy di động bấm số của hắn ( Được! ngươi không gọi cho lão nương thì để lão nương gọi cho ngươi) Chờ tổng đài kết nối, tôi mới nhớ ra đang là nửa đêm bên Mĩ. Chết!
Vội vàng ấn nút ngắt cuộc gọi nhưng khoảnh khắc vừa chạm tay tới nút đỏ, chợt có một giọng nói lưu loát vang lên “Hello?”
Là giọng nữ.
Tâm trí tôi vỡ tan, rơi rụng từng mảnh. Tôi theo phản xạ dùng tiếng anh hỏi lại
“Can I speak to Chenxin? Im his friend”
“Ồ, là bạn bên Trung Quốc của cậu ấy sao?” Giọng nữ rất nhanh chuyển sang tiếng Trung
“Vâng… tôi nói chuyện với cậu ấy được không?”
“Ừm, thật ra….” Giọng nữ có điểm ngập ngừng, “Cô gọi lại vào ban ngày được không? Cậu ấy còn đang ngủ”
“..à….”
Gác máy, tôi kinh ngạc ngồi phịch xuống mép giường. Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Phải tin tưởng hắn, nhất định phải tin tưởng hắn……….
Buổi tối, hắn gọi điện thoại tới giải thích “Tối hôm qua đám bạn bè tụ tập tới hơn nửa đêm nên mọi người đều ngủ lại nhà tớ, cô gái hôm qua chỉ là bạn bè bình thường thôi”
Tôi nắm chặt di động “Uhm” Đúng mà, quả nhiên chỉ là hiểu lầm thôi
“Nếu không có chuyện gì nữa thì tớ gác máy nhé”
“ưm…có thể tán gẫu một chút không?” Tôi cố lấy dũng khí ướm hỏi. Chúng tôi đã lâu không có dịp tâm sự, nói vài ba câu chuyện thường ngày như trước.
Trần Hy nhẹ giọng nói “Tớ còn chút việc cần làm”
“Uhm, vậy cậu mau đi đi”
…..
Tôi biết khi đó giữa chúng tôi đã xuất hiện vấn đề rồi nhưng lại không biết là ở chỗ nào và nên giải quyết ra sao?
Đối với tình yêu, có đôi khi chúng ta cứ luôn bất an mà ngốc nghếch để tâm vào mấy chuyện vụn vặt đến đánh mất cả bản thân mình.
Tuy rằng vẫn thực bất an nhưng tôi chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ, chưa từng nghĩ tới việc sẽ buông tay hắn.
Không muốn cứ ngồi đó mà suy nghĩ vẩn vơ, tôi quyết định làm người chủ động, mà hắn lại ngày càng lãnh đạm. Tôi cắn răng vận dụng tất cả chiêu thức có thể nghĩ ra, thục nữ có, đanh đá có, mè nheo có, hài hước có …chỉ mong có thể cùng hắn kéo dài câu chuyện. Nhưng hắn vẫn như cũ, vẫn luôn thản nhiên mà rằng “Tớ có nhiều việc phải làm”
***
Hai năm sau, số lần gọi điện của hắn vô cùng ít ỏi, cơ hồ đều là tôi chủ động gọi cho hắn.
Đại đa số thời gian cuộc gọi chỉ còn lại trầm mặc
“Cậu…còn thích tớ không?”
“…” Hắn trầm mặc hồi lâu, không trả lời
Đêm lạnh như nước, ánh trăng sáng vằng vặc soi vào khung cửa. Tán lá nhuộm ánh trăng in bóng lên trần nhà, lay động lay động. Những chuyển động không lời.
Tôi nằm trên giường, áp mặt vào di động, chăm chú nhìn trần nhà, lẳng lặng nói
“ Tớ thích cậu”
New York, chính ngọ. Trần Hy lãnh đạm trả lời “Uh” một tiếng, sau đó mở miệng “Gác máy đã nhé, tớ có việc phải ra ngoài”
“Tớ…” Cảm thấy cậu đã thay đổi
“Còn việc gì sao” Thanh âm hắn lộ ra một tia không kiên nhẫn “Cứ vậy nhé, lần sau sẽ gọi cho cậu”
* * *
Những tháng ngày cuối cùng của cấp 3 trôi qua trong trí nhớ của tôi chỉ là những đề thi cùng bài tập triền miên không dứt. Ngay cả thở cũng thở ra toàn mùi mực in, phòng học nào cũng toát lên không khí ganh đua căng thẳng.
Nhưng tôi lại vạn phần cảm kích những tháng ngày ác mộng đó, dù rằng thở không ra hơi nhưng làm cho tôi không còn sức lực nghĩ đến hắn nữa.
Năm 2002, tiểu khu nơi tôi ở tiến hành quy hoạch đổi mới, thật vất vả cho Thái hậu và cha già của tôi. Bọn họ bôn ba tìm nơi ở mới rồi lại lo phục vụ tôi thi vào trường cao đẳng. Tôi đương nhiên không có ý kiến gì. Một tháng trước ngày thi cao đẳng, để không ảnh hưởng đến cuộc thi, di động cũng bị Thái hậu tịch thu. Tôi âm thầm tính toán, chờ đến sau khi tân gia sẽ nói cho hắn biết địa chỉ mới.
World Cup năm nay diễn ra vào 31/05 – 30/06 do Hàn Quốc và Nhật Bản cùng đăng cai. Trải qua 40 năm xây dựng và phấn đấu, đội bóng đá Trung Quốc chúng ta rốt cuộc lần đầu tiên tiến được vào chung kết. Bởi vậy, kỳ worldcup lần này càng được chờ mong dữ dội.
Kỳ world cup này bộ TDTT đã phát hành loại hình xổ số Tán phiếu cùng Bộ phiếu. Giải thưởng là một chuyến du lịch Italia, ngày mở thưởng là ngày diễn ra lượt đấu thứ 16.
Tán phiếu 10 tệ một tờ, Bộ phiếu 60 tệ một tờ. Phát hành từ tháng 5 đến tháng 6. Đổi tặng phẩm từ ngày 07/08 đến ngày 08/08
Trước ngày phát hành, tôi viết kết quả các vòng đấu rồi đưa cho bố mẹ.
Nhị vị lão gia trải qua sự kiện cổ phiếu năm ngoái nên cầm tờ kết quả vẫn có thể trấn định, ngưng trọng hỏi lại tôi “Kết quả này con đã nói cho người nào khác biết chưa?”
Đúng là thích nói đùa, đầu tôi còn chưa có bị bò đá
Tôi vội vàng lắc lắc đầu.
Cha già gật gù dặn dò “Trăm ngàn lần không thể bị người khác biết, miễn sinh sự đa đoan”
Tôi gật đầu hùa theo, sống đến từng tuổi này rồi, tôi còn không biết điều cơ bản này sao.
“Vậy chúng ta mua tán phiếu hay vẫn mua bộ phiếu?”
“Toàn bộ” Tôi hung tợn xiết chặt hai tay, mắt sáng rực màu tiền. “Chúng ta bây giờ cần vận động các thân bằng cố hữu của gia đình ta”
“….?”
“Chính là nói bố mẹ đi vay mượn hết mức có thể, đem toàn bộ đầu tư vào vụ này đi” Sắp thành phú bà rồi, phú bà! Phú bà!
“….”
***
Tháng bảy đen tối.
7h sáng hôm nay, tôi ngồi ở một góc phòng thi cắn bút , xung quanh tiếng bút chạy trên giấy sàn sạt. Đối lập với không khí khẩn trương căng cứng này, tôi lại cảm thấy dị thường bình tĩnh, thậm chí còn trầm ngâm tự hỏi có nên ngồi đợi cuộc thi chấm dứt mới đến đùa nghịch khóm bạch ngọc lan bên cửa sổ.
Khóm ngọc lan này mọc ven bên cửa sổ phòng học, thân cây leo vào bên trong khung sắt, hương thơm ngào ngạt quấn quýt tôi suốt buổi thi.
Tiếng chuông vang lên chấm dứt môn thi cuối cùng, tôi đứng lên hòa theo dòng người ra khỏi phòng thi. Thầm cười nhẹ chứng kiến muôn sắc thái tình cảm trên khuôn mặt họ, hứng phấn, nhẹ nhõm, thẫn thờ, ủ rũ…
Kì thi vào cao đẳng cuối cùng cũng kết thúc.
Vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Thái hậu cùng cha già sớm đã đứng chờ tôi. Tôi nhanh chân chạy đến trước mặt họ, Thái hậu giơ quạt giấy che nắng cho tôi, còn cha già đưa tôi bình thủy đựng nước quả.
“Thi cử thế nào?” Tuy rằng thường ngày nhị vị lão gia rất yên tâm về tôi nhưng dù sao cũng là kì thi lớn, bọn họ không tránh được có chút lo lắng.
Tôi giơ ngón tay cái làm dấu hiệu chiến thắng
“100 điểm chứ?”
“ khà khà! Quan trọng là có ý chí, điểm số không thành vấn đề” Cha già cười cười vỗ vai tôi.
Chúng tôi một nhà ba người hả hê kéo nhau xuyên qua đám đông tiến về phía trước. Dọc đường nhận được không ít ánh mắt dò xét, thù địch của phụ huynh và thí sinh khác.
Chúng tôi tìm một quán ăn làm một bữa ăn mừng thành công rồi trở về nhà. Thái Hậu nửa cười nửa không đem di động đã tịch thu suốt một tháng trả lại cho tôi “Trả lại nhóc con, bây giờ cứ việc thoải mái yêu đương đi”
Tôi ngượng ngùng cầm điện thoại lủi về phòng mình, tiểu quỷ, ước định của chúng ta cậu vẫn còn nhớ chứ?
Di động kết nối đã lâu vẫn không có người nghe máy. Bàn tay đang nắm chặt cứng chiếc di động cũng dần buông lỏng, hắn không có ở nhà sao? Đột nhiên cạch một cái, một giọng nữ ngọt ngào thay thế âm thanh tút tút nhấn nhá nãy giờ, vẫn là giọng cô gái lần trước
“Cậu ta không ở nhà, khi nào cậu ấy về tôi sẽ báo cô vừa gọi tới”
Tôi có chút kinh ngạc, cô ấy làm gì trong nhà Trần Hy vào lúc sáng sớm tinh mơ thế này? Chín giờ tối, tiếng chuông mong mỏi cả ngày trời rốt cuộc cũng chịu vang lên. Tôi lập tức nhảy dựng lên chạy tới tiếp điện thoại, lại phát hiện một dãy số xa lạ.
“Alo, là Nhâm Kim Sanh phải không?” Đầu bên kia truyền đế tiếng của Trình A Kiều.
Không phải cậu ấy.
“Là tôi, có chuyện gì không?” Hồ ly tinh, ta và ngươi không thân không quen, tự nhiên gọi đến làm gì chứ?
“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn nói cho cô biết một tin tức thôi”
Trong lòng nhộn lên một cái, loại dự cảm không tên quen thuộc này lại bắt đầu nhộn nhạo khuấy động tâm tư tôi “Tin tức gì?”
“Trần Hy của cậu…” Cô ta cố tình kéo dài giọng, cười đùa cợt nhả mà ẩn ẩn ác ý “..có bạn gái mới rồi nha”
“Không thể nào!” Tôi cắn răng không chế giọng nói run rẩy của mình, không thể để cô ta được đắc ý. Lấy giọng châm chọc hỏi lại hồ ly tinh “Cậu định nói bạn gái mới đó là cậu sao?”
Hồ ly tinh chuyển sang giọng điệu thương cảm, đồng tình tiếp tục nhấn nhá “Aizz, Tuy rằng xưa nay tôi nhìn cậu không vừa mắt nhưng vẫn rất có lương tâm không chọn lúc cậu sắp sửa thi cao đẳng mà nói cho cậu biết. Bọn họ hiện tại đã công khai dọn về sống chung rồi. Đúng vậy, bạn gái hiện giờ của cậu ta không phải là tôi, bất quá, cũng không phải là cậu nữa rồi”
Dừng một chút, như để tôi ngấm được thông tin đó, hồ ly tinh lại tiếp tục ngân nga “Cậu ta quen nữ sinh đó khi đến Lầu Năm Góc mua đồ. À, nghe nói lần đó là vì cậu nên mới đến Lầu Năm Góc thì phải. Ha ha ~~ không tin được cậu ta lại gặp được người con gái định mệnh ở đó. Có phải hai người đó nên gọi cậu một tiếng “bà mai” hay không? Haha…”
Tôi giận dữ quát to “Cậu con mẹ nó câm miệng lại cho tôi!!”
“Aizz, lớn giọng quá nhỉ” Hồ ly tinh tiếp tục tiếc nuối vờ vịt “Không tin thì cậu tự mình hỏi thẳng cậu ta xem. Để coi cậu ta có dám nói tình hình thực tế với cậu không?”
“Cậu…vì cái gì mà muốn nói cho tôi biết?” Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, tay trái đưa lên vò vò mớ tóc mái vớt lại chút tỉnh táo.
“Cứ cho là nhìn cậu không vừa mắt đi” Hồ ly tinh hơi bất ngờ khi nghe tôi hỏi lại nhưng vẫn thẳng thắn trả lời “Từ ngày đầu tiên quen cậu tôi đã không vừa mắt nên muốn tự mình chứng kiến bộ dáng thương tâm muốn chết của cậu đó mà”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng thấy cậu rất không thuận mắt” Tôi nhún nhún vai, chân thành nói “Bất quá tâm tính của cậu như vậy thật không ổn đâu, biểu hiện đó y học gọi là dấu hiện tiền đề của bệnh biến thái đấy”
Hồ ly tinh cười duyên hai tiếng rồi trực tiếp ngắt điện thoại. Tôi lập tức ấn số gọi tiểu quỷ. Cảm giác không tên giờ đã biến thành từng cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Đứng giữa phòng mình mà tôi lại ngỡ như vừa bị ném vào hầm băng buốt giá. Buốt giá đến nỗi cả những ngón tay cũng run rẩy không ngừng.
“Alo” Thanh âm quen thuộc đầy nhung nhớ vang đến tai tôi
Tôi chần chừ không lên tiếng
“Có việc gì sao?” Trần Hy hỏi
Tôi do dự một hồi, tôi không muốn sau này ôm trong lòng cái khúc mắc to đùng này nên vẫn lựa chọn hướng hắn xác nhận “Vừa rồi Trình A Kiều gọi điện cho tớ nói rằng cậu hiện tại đã có bạn gái mới…”
“….” Hắn không nói lời nào.
…Vì sao lại không nói lời nào, Trần Hy?
Hắn trầm mặc càng lâu, tim tôi cũng càng lúc càng chìm vào hầm băng buốt giá “Không phải…là thật chứ?”
Trần Hy vẫn không lên tiếng.
Tại sao lại không nói lời nào!
Tôi há miệng thở dốc, cổ họng khô khốc, cứng ngắc lên tiếng “Cô ấy trông thế nào?”
“…”Hắn vẫn như thế, không nói lời nào
Hít thở sâu vài lần, tôi hỏi một lần cuối cùng “Cậu và người đó, đã chính thức kết giao rồi à?
Lần này Trần Hy ngập ngừng một chút, sau đó nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng. (muốn đánh thằng ku này quá!! >.
Đầu óc tôi một mảnh trống rỗng ——————-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.