Khẩn trương. Quả thật là rất khẩn trương. Có thể nói là phi thường khẩn trương a. Tôi một bên không ngừng xoắn xoắn hai ngón tay của chính mình, một bên chầm chậm đi theo tên nhóc thiếu thước kia mà xuyên qua một chuỗi những hành lang vừa dài lại vừa gấp khúc. Trong khi tâm trạng của tôi hiện tại đang hoang mang bối rối đến cực điểm như vậy, thì ở phía sau lưng lại hết lần này đến lần khác vang lên những tiếng trầm trồ tán thưởng cùng những tiếng cười đùa lanh lảnh của đám bạn học tựa hồ như bọn họ đang cố tình giễu cợt trên nỗi sợ hãi của tôi nga. “Oa ~ nơi này quả thật rất to, quả thật rất đẹp!” … Từ khi bắt đầu xuyên qua cho đến tận bây giờ, tôi lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân mình rằng phải luôn cố gắng bảo trì thật tốt hình tượng yểu điệu thục nữ, thế nhưng trong tình huống như hiện tại tôi thật sự chỉ muốn vứt bỏ tất cả rồi vắt giò lên cổ bỏ chạy mà thôi. “Cậu làm sao vậy?” Hắn sau khi đã trông thấy gương mặt tràn ngập vẻ lo lắng và hoảng sợ của tôi liền cảm thấy vô cùng khó hiểu cho nên trầm giọng hỏi. “Tớ bây giờ… có thể về nhà được không?” Tôi cẩn cẩn dực dực thăm dò ý tứ của hắn. “Tuy tớ biết rằng bản thân mình quả thật rất ư là hoàn mỹ rất ư là vĩ đại, do đó cũng khó trách cậu ngay từ đầu đã sớm động tâm với tớ, hơn nữa tình cảm ấy còn sâu đậm đên mức cậu muốn phụ trách luôn cả hạnh phúc nửa cuộc đời sau này của tớ. Thế nhưng thầy giáo chủ nhiệm vốn chẳng phải vẫn thường hay nói rằng yêu sớm là không tốt ư? Mặt khác từ trước cho đến nay tớ cũng chưa bao giờ chính thức đồng ý là sẽ cùng cậu kết giao, nói chính xác hơn là cậu hiện tại vẫn chỉ đang trong quá trình thử việc mà thôi, vậy thì tại sao cậu lại có thể tiền trảm hậu tấu đưa tớ về ra mắt người lớn như thế?” Không hiểu thế nào khi nói đến đây trong đầu tôi bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, “À à, hay là cậu muốn nhân cơ hội này ở trước mặt tất cả mọi người liền đem tớ biến thành con dâu nuôi từ bé của nhà cậu hả? Nhìn không ra cậu bề ngoài hiền lành lịch sự như vậy nhưng bên trong lại chính là một tên tiểu quỷ vừa vô sỉ lại vừa quỷ kế đa đoan a.” Nghe tôi nói xong, cả khuôn mặt hắn rất nhanh liền nổi hết gân xanh, sau đó không chút chần chừ mà vươn tay nắm chặt lấy cổ áo của tôi nhằm không cho tôi có bất cứ cơ hội nào để chạy thoát, đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói, “… Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!” Đúng lúc này không biết từ đâu bỗng nhiên vang lên một giọng nói vô cùng dịu dàng, “Con có phải là… Nhâm Kim Sanh không?” Đứng ở cách đó không xa là một người phụ nữ vẫn còn khá trẻ, thoạt nhìn dáng vẻ thanh mảnh tao nhã của a di tôi đoán chừng a di chưa quá 35 tuổi, toàn thân mặc một bộ âu phục màu vàng nhạt rất trang nhã, mái tóc dài đen nhánh được búi gọn ở phía sau đầu. Ánh mắt của a di lúc bấy giờ có thể nói là chỉ tập trung dao động trên người của hai nữ sinh duy nhất trong đoàn người đang ùn ùn tiến vào. Sau khi đã cẩn thận liếc mắt nhìn qua bạn tốt Vương Mộc Mộc, má Trần ngay lập tức dời ánh mắt tràn ngập chờ mong sang phía tôi. Tôi cứ đứng ngơ ngơ ngác ngác như vậy một hồi lâu, thẳng cho đến khi tên nhóc Trần Hy kia huých nhẹ một cái tôi mới kịp thời hoàn hồn mà gật gật đầu. Má Trần trông thấy tôi khẽ gật đầu liền bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó rất tự nhiên lôi kéo bàn tay bé nhỏ của tôi đồng thời niết nhẹ gương mặt hiện còn đang tái xanh của tôi rồi nhẹ giọng nói, “Bộ dạng quả thật rất đáng yêu a.” Tôi lúng ta lung túng gật đầu, “Ân… cảm ơn a di đã quá khen.” “Thật là lễ phép nga, không giống với thằng nhóc Trần Hy nhà a di suốt cả ngày đều chỉ mang bộ mặt lạnh lùng kia mà chẳng thèm để ý gì đến ai cả.” Lúc bấy giờ tâm trạng của má Trần có thể nói là phi thường hứng khởi cho nên chẳng thèm để ý gì đến những người xung quanh liền nhanh chóng mang tôi đến một băng ghế đá ở gần đó rồi ngồi xuống tiếp tục nhiệt tình hỏi thăm, “Đúng rồi, con và Trần Hy hai đứa cùng tuổi với nhau ư? Nhà con ở cách đây xa không? Những lúc rảnh rỗi con thường hay làm gì? Có sở thích gì đặc biệt hay không? Ba mẹ con đều đi làm à? Nhà con…” Từ đầu cho đến cuối tôi đều cứng họng không nói được một lời nào, đối diện với má Trần hiện đang thao thao bất tuyệt hỏi thăm như vậy, tôi nhất thời không biết nên bắt đầu trả lời từ đâu a ~ Đứng ở bên cạnh tên nhóc thiếu thước kia không chút khách khí liền đem tôi từ trên tay lão mẹ của hắn mà cướp về, “Mẹ à, mẹ hỏi nhiều như vậy để làm chi.” Má Trần làm ra vẻ vô tội, nói tiếp “Mẹ hỏi nhiều lắm sao? Chẳng qua là người ta rất thích cô bé dễ thương kia mà thôi. ” Tôi đổ mồ hôi như mưa, toàn bộ hình tượng tao nhã dịu dàng của a di lúc ban đầu ngay tại giờ phút này đã hoàn toàn biến mất nga. “Mẹ đừng nên quá nhiệt tâm có được hay không? Nói không chừng lại khiến cho bạn con cảm thấy sợ hãi.” Tên tiểu quỷ vừa nói vừa dắt tay tôi bước đi. “Chưa gì đã muốn rời đi rồi ư? Mẹ và cô bé dễ thương kia vẫn còn chưa tâm sự xong.” Má Trần một bên bất mãn lên tiếng, một bên mang theo vẻ mặt ủy khuất chạy đến bên lão công mà tìm người ủng hộ, “Lão công, anh xem tính tình của con trai anh quả thật rất khó chịu nha!” Nghe thấy thế ba Trần cùng tên nhóc thiếu thước tấc kia ngấm ngầm cùng nhau trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ, sau đó ông trầm giọng nói, “Trần Hy à, các bạn con từ xa đến đây chắc hẳn cũng đã thấm mệt rồi, con hãy mau chóng dẫn các bạn ấy đi nghĩ ngơi sớm đi.” Lúc bấy giờ tôi mới bất giác nhận ra ba Trần cũng sở hữu một đôi mắt phượng rất đẹp, xem ra tên nhóc thiếu thước tấc ấy đã kế thừa điều này từ lão ba. Mặt khác hai cha con bọn họ cũng đều thuộc tuýp người trầm lặng ít nói, không nghĩ tới chính là một người lạnh lùng nghiêm túc như ba Trần lại có thể cưới một người vợ… vô cùng hoạt bát lanh lợi a ~ Tên nhóc thiếu thước tấc khẽ nhăn mặt cau mày một chút, “Người con cũng đã dẫn đến cho ba mẹ gặp rồi, chuyện còn lại xin mọi người đừng bận tâm.” Tiếp theo cúi đầu hỏi tôi, “Cậu còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy? Muốn tiếp tục lưu lại sao?” Tôi thoáng liếc mắt nhìn về phía má Trần hiện đang rục rịch chuẩn bị nhiệt tình tiếp đón, liền không ngừng lắc đầu. Hắn rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của tôi, do đó vội vàng hướng về phía hai vị tộc trưởng nói, “Vậy con mang bạn ấy đi dạo nhé!” Nào ngờ vừa mới đi được một vài bước liền nghe thấy giọng nói tràn ngập sức sống của má Trần từ xa xa vọng tới, “Trần Hy à, khi nào rảnh rỗi nhớ dẫn bạn học Nhâm đến nhà chúng ta chơi nga!” [lời thoại này chẳng phải nghe rất quen tai ư?] Khuôn mặt của tên nhóc thiếu thước tấc ngay lập tức chuyển sang đen xì xì, đồng thời vươn tay lôi kéo tôi bước nhanh hơn, “Đừng để ý đến những gì mẹ tớ nói, coi như không có nghe thấy là tốt rồi.” Toàn thân tôi lúc này có thể nói đổ đầy mồ hôi, còn trong lòng thì cảm thấy vô cùng xấu hổ mà không nói được lời nào. … … Nói tóm lại, cuộc gặp mặt với tộc trưởng cứ như vậy mà kết thúc trong sự lúng túng của tất cả mọi người! Sau khi đã dùng xong bữa trưa tại biệt thự của tên Trần Hy, tôi bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Từ trước kia cho đến tận bây giờ thể chất của tôi vốn luôn được xếp ngang hàng với quái thú, tuy nhiên do sáng sớm hôm nay phải trải qua hơn 3 giờ liền xốc nảy cực kỳ vất vả trên xe, thêm vào đó lại còn bị cái tin tức ‘gặp mặt tộc trưởng’ khiến cho tinh thần hoảng loạn cực độ, vì vậy hiện tại chỉ cần có người nào đó bất cẩn đụng nhẹ một cái thì tôi sẽ liền nhân tiện ngã nhào xuống đất a. Mặc dù tôi cố gắng hết sức tỏ ra thật bình thường, nhưng không hiểu như thế nào mà tên nhóc thiếu thước kia chỉ cần liếc mắt nhìn sơ qua cũng đã nhanh chóng nhận ra, “Cậu bị làm sao vậy? Là do món ăn không hợp khẩu vị hay là do trong người cảm thấy không được thoải mái?” Tôi yếu ớt lắc lắc đầu, không dám nói ra nguyên nhân thật sự là bản thân mình chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật dài mà thôi, “Không có việc gì cả, nghĩ ngơi một chút là ổn rồi!” “Nếu như thân thể cảm thấy không khỏe thì nên đi khám bác sĩ, chúng ta lập tức đi đến bệnh viện!” Tôi tái lắc lắc đầu, “Thật sự không cần, tớ ngủ một giấc sẽ khỏe lại ngay thôi.” Sắc mặt của hắn càng lúc càng trở nên xanh mét, không tiếp tục thương lượng với tôi nữa mà trực tiếp gọi tài xế, “Đối với thân thể sao lại qua loa như vậy chứ? Đầu óc của cậu toàn là bã đầu hay sao? Ngoan ngoãn nghe lời tớ mau chóng đi bệnh viện thôi!” Đầu óc… bã đầu ư? Ở trước mặt đông đảo mọi người mà hắn lại dám ngang nhiên chà đạp lòng tự trọng của tôi sao?! Tôi không chút chần chừ liền ôm chặt lấy cây cột bên cạnh đồng thời hét lớn, “Tớ không đi, cậu có nói gì đi chăng nữa tớ cũng nhất quyết không đi!” Lớn đến như vậy rồi mà chỉ vì bị say xe nên phải vào bệnh viện thì tôi còn mặt mũi nào nhìn ai nữa đây! “Có đi hay không!” Hắn một bên hô to, một bên cố gắng tách tôi ra khỏi chiếc cột. Tôi liều mạng lắc đầu, “Không đi, có chết cũng không đi!” Khuôn mặt hắn nhanh chóng bạo khởi gân xanh, sau đó không chút liêm sỉ cúi đầu xuống hôn lên môi tôi một cái, tiếp theo lợi dụng lúc tôi đang bị kích động mà buông hai tay ra khỏi cây cột, thì hắn liền trực tiếp đem tôi vác lên vai tựa như một cái bao tải rồi đi thẳng một mạch vào xe hơi, “Lái xe.” Mọi người ở chung quanh ai nấy cũng đều trố mắt đứng nhìn một hồi lâu, sau đó mới vội vàng dụi dụi hai mắt của chính mình. Ngồi trên xe tôi bưng hai tay ôm kín mặt, quả thật vô cùng xấu hổ a! Sống đến từng tuổi này rồi đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn chui đầu xuống đất như vậy! Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào hắn, “Mặt cậu trắng bệch như tờ giấy thế này mà còn dám bảo không có gì ư?” Tôi vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của hắn, ủ rũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe! — lão nương ta ra nông nỗi này chẳng phải đều là do tên tiểu quỷ ngươi hại ư? Sau khi đã trải qua cả nữa ngày làm đủ thứ các loại xét nghiệm từ siêu âm, chụp X quang…, bác sĩ rốt cuộc cũng đi đến kết luận rằng: bệnh nhân do căng thẳng thần kinh quá độ cho nên trong người mới cảm thấy buồn nôn và chóng mặt, chỉ cần tĩnh tâm nghĩ ngơi vài ngày thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Mặc dù bác sĩ đã nói rõ ràng đến mức như vậy rồi mà hắn vẫn cứng đầu cứng cổ không để cho tôi tự mình bước đi, thay vào đó lại tiếp tục ôm tôi vào phòng nghỉ ngơi. Lúc ban đầu bác tài xế và ba Trần vốn sợ rằng hắn bế tôi quá lâu sẽ cảm thấy đuối sức cho nên rất muốn ra tay giúp đỡ, thế nhưng tên nhóc ấy chẳng hiểu vì lí do gì lại cứ khăng khăng không đồng ý, suốt cả đoạn đường từ khu biệt thự đi đến bệnh viện rồi từ bệnh viện trở về khu biệt thự hắn đều xem tôi như cái bao tải hết khiêng vào lại vác ra. Đến cuối cùng hắn còn dám trở mặt nói một câu, “Không thể tưởng tượng được cậu bề ngoài thoạt nhìn rất gầy yếu, nhưng nào ngờ lại nặng đến như vậy, có phải hay không cậu đã bắt đầu mập ra rồi?” Tôi oán hận liếc mắt nhìn hắn thật lâu rồi mới buông tay ngã ầm xuống giường một cái! Ông trời ơi ~ rốt cuộc kiếp trước con đã làm sai chuyện gì mà kiếp này con lại hết lần này đến lần khác đâm đầu vào cái hố sâu không đáy kia vậy ạ???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]