Ngày mùa đông trời thường tối rất nhanh, ngay sau khi dùng xong bữa cơmtrưa/ bữa cơm chiều ‘nổi gai óc’ kia, sắc trời cũng đã muốn dần dần tốisầm xuống.
Tôi vội vàng tiến vào trong phòng lấy thêmchiếc áo khoác và túi xách để chuẩn bị cùng tên nhóc thiếu thước tấc kia đi ra ngoài hóng gió.
“Thật sự… không biết nên hình dung như thế nào?” Một giọng nói ồ ồ như vịt đực không biết từ đâu bỗng nhiên vang lên.
Tôi hoảng hốt quay đầu nhìn lại, thì đã trông thấy hắn đang đứng ở ngaygiữa phòng mà đảo mắt nhìn chung quanh trông giống như một viên cảnh sát đang khám xét hiện trường của một vụ án mạng nào đó.
“Cậu vào đây làm gì hả?! Phòng của con gái cũng không phải là cái chợ mà cậu có thể ra vào tùy tiện như vậy nga!” Tôi một bên hét lớn, một bên cốgắng dùng sức đẩy hắn ra bên ngoài.
Hắn vẫn thản nhiênđứng cho hai tay vào trong túi quần, không nhúc nhích một chút nào,“Không phải cậu cũng đã vào phòng tớ rồi sao?”
“Hai chuyện này làm sao có thể giống như nhau được cơ chứ?”
Sau khi đã xem xét phòng của tôi một cách cẩn thận, hắn liền trực tiếp bĩumôi khinh thường, “Uy, đây quả thật là phòng của con gái ư?”
Tôi thẹn quá hóa giận, “Không cần cậu phải bận tâm, chỉ cần lão công của tớ sau này không ngại là được, ai thèm để ý đến những người ngoài như cậunghĩ gì.”
Vừa mới nói xong hắn đột nhiên thu hồi khílực, lúc bấy giờ nguyên bản là tôi đang dùng lực đẩy hắn ra ngoài, dotình huống phát sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-van-menh/1620997/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.