Đêm xuống, sương dày, gió khá mạnh,...
Căn phòng hạng sang ở bệnh viện Beryl tối đèn, rèm che kín mít. Một mình một phòng, tuy sạch sẽ, nhưng có phần cô đơn và lạnh lẽo.
Yui rúc kín mặt vào chăn, cả người chốc co lại vì lạnh. Máy sưởi điều chỉnh có vẻ không đúng nhiệt độ rồi, hoặc do đầu cô đang bị thương, tự nhiên trái gió thấy đau như búa bổ, nhức kinh khủng.
Một bàn tay to và ấm vén tóc cô, ém chăn chặt hơn, nhìn đôi mày giật giật biết cô đau, ngủ không ngon, trong lòng liền đau. Anh tăng nhiệt độ phòng, kéo ghế nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường bệnh, cầm chặt tay cô, ủ ấm.
Ngước nhìn đồng hồ, đã nửa đêm rồi. Chắc chắn cô đang rất đau, cả người cứ co giật thế này, ngủ không sâu, anh hận mình không thể đem cô ôm chặt vào lòng, thay cô chịu đựng tất cả những cơn đau đó.
Bỗng chốc, ngón tay cô phản ứng lại, cầm chặt ngón trỏ của anh, y như một đứa trẻ.
Anh giật mình.
Mắt Yui từ từ mở, liền bắt gặp hình bóng rất thân thương. Yêu thương trong lòng trào dâng, bao nhiêu cô đơn ấm ức cất trong lòng bấy lâu liền muốn trút lên anh.
- Hóa ra... anh vẫn đến? - Cô nhỏ nhẹ nói, trong màn đêm tối đen nhìn không rõ biểu cảm, nhưng giác quan thừa sức khiến cô nhận ra dáng dấp người cô vẫn luôn chờ đợi bấy lâu.
- Ừ, công việc ở tập đoàn rất nhiều, tôi không đến được, chỉ tranh thủ giờ này. - Giọng anh trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-try-to-forget/2355913/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.