- Cha... - Yui rảo bước chân vội vàng trên hành lang của bệnh viện, mắt dáo dác tìm phòng 17. Tới nơi, cô gõ vội, rồi đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông nằm trên giường, gương mặt điểm những nếp nhăn và mái tóc bạc dần. Nghe tiếng động, ông mở mắt, đầu cố nghiêng ra cửa.
Cơn xúc động ập đến, Yui mừng rỡ chạy lại, nắm lấy tay ông, gục đầu xuống, hai má ửng đỏ.
Satake Mai ngồi kế bên liền bật cười.
- Yui, bình tĩnh. Nếu không cha sẽ hoảng.
Yui ngước mặt, liền bắt gặp ánh nhìn trìu mến và dịu dàng của ông. Satake Ikishige vuốt nhẹ tay cô, mỉm cười.
- Cha, cha sao rồi? Cha nhận ra con gái cha không?
Ikishige không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
- Cha chưa phục hồi hẳn, chưa nói được. - Mai liền đứng dậy vỗ vai Yui.
- Còn di chứng gì không chị?
- Về ý thức thì không. Trí nhớ vẫn ổn, trí tuệ và suy nghĩ không có vấn đề. Chỉ có điều... - Giọng Mai đột ngột nghẹn lại. - Cha bị di chứng ở chân, không đi lại bình thường được. Thế nên cha cũng không thể cùng em chèo lái tập đoàn.
Tim Yui đột ngột thắt lại, nhìn xuống đôi chân gầy gò của ông. Lát, cô đau lòng nhìn ông, xót xa, nhưng Ikishige vẫn vuốt nhẹ tay cô và nở nụ cười rằng ông sẽ ổn.
- Đợi đến khi cha xuất viện được là năm ngày nữa. Em sẽ ở lại Pháp chờ đưa ông về hay trở về Nhật Bản? - Mai nghiêng đầu.
Yui đắn đo suy nghĩ. Bây giờ công việc ở tập đoàn khá căng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-try-to-forget/128992/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.