Lục Tử Anh nói xong liền nhìn xuống hướng một cô gái đeo headphone ( Nguyệt: cứ cho là đồ nghe phone) mà nhìn ra ngoài cửa sổ.Nàng ta kinh ngạc một hồi nhưng vẫn giữ lại được dáng vẻ thường ngày.
" Hàn Khả Hy cô vẫn như vậy à?? Nhìn cái bản mặt của cô là tôi chịu không nổi rồi. Thật là một sỉ nhục to lớn của Hàn gia." Lục Tử Anh khoanh tay hướng phía bàn của Mặc Yên Nhiên giọng đầy kiêu ngạo nói.
Vẫn như cũ, không hề có tiếng đáp lại chỉ còn hơi thở hô hấp của người, mặt Lục Tử Anh tràn đầy hắc tuyến.
" Nè, nè tôi nói gì cô không nghe ư?? Hay bị điếc rồi?? Năm đó cũng chỉ vì sự ép buộc của gia gia tôi thôi đó nha. Tôi cũng không thèm kết giao với loại người như cô" Lục Tử Anh tức giận nói không khống chế được cảm xúc của nàng.
Lần này cũng như lần trước, Mặc Yên Nhiên bỏ ngoài tai những lời Lục Tử Anh nói. Nàng cũng không rảnh hơi để nói với loại người như vậy, chỉ phí nước bọt nói với loại người ngu ngốc, đần độn thôi.( Nguyệt: ý của Nhiên Nhiên là không muốn đối đáp với Tử Anh, chỉ phí lời để nói với loại người ngu ngốc như Tử Anh thôi; Tử Anh: nè, nè bà cô!! Ai ngu ngốc hả nói lại coi * đạp mạnh vào bàn*; Nguyệt: * cúi đầu* không có gì đâu ạ, em, em đang nhìn bầu trời, hôm nay trời đẹp quá ha nha chị * chạy mất tăm hơi* nghĩ thầm: 36 kế chạy là thượng sách*; Tử Anh: bà cô đi đâu đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-so-menh-nu-phu/1530037/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.