Liệu nàng có thể bù đắp lại cuộc sống tuổi thơ đã thiếu hay không?? Không bao giờ phải đề phòng mỗi buổi tối có người đến ám sát nàng?? Được yêu thương dù chỉ một lần??
Những suy nghĩ đó chợt xuất hiện trong đầu của Mặc Yên Nhiên.
Hạnh phúc ư?? Nàng không cần, dù chỉ là một bạch lang( Nguyệt: sói trắng) cô đơn nhưng mềm lòng đối với nàng mà nói là không cho phép. Nàng không muốn dựa dẫm vào người nào.
Những suy nghĩ này của nàng, trong tương lai có thể thành hiện thực...
Bước vào căn phòng nàng cố gắng nhớ lại đoạn ký ức đó. Tại sao nàng không nhớ ra được?? ( Nguyệt: Thực ra Nhiên Nhiên bị mất một đoạn trí nhớ, chỉ nhớ là cô bị xuyên và sách thôi còn lý do vẫn chưa nhớ ra được. Còn phần cô vẫn nhớ về kiếp trước là ký ức đó vẫn chưa bị mất hoàn toàn. Ai khó hiểu có thể comment hỏi Nguyệt )
Ngay trên bàn gần giường nàng có một khung hình, trong đó là hình một cô gái và một chàng trai . Cô gái thì cười vui vẻ còn chàng trai thì mặt lạnh mặc cô gái làm gì mình.
Nàng phân biệt được cô gái trong hình đó là ai. Đó là Hàn Khả Hy, còn nam nhân đứng bên cạnh không ai khác chính là hôn phu cũ của nàng.
Nàng tâm trạng không tốt cho lắm nên tiện tay ném khung hình xuống sàn. " Xoảng..." tiếng vỡ khung hình vang lên tiếp đó là từng miếng miễng kính văng tứ tung.
" Ting... toong..."
" Bà Yến mau ra mở cửa đi xem ai tới vậy" người phụ nữ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-so-menh-nu-phu/1530035/quyen-1-chuong-13.html