Trong tiềm thức của cô:
Cô đang nằm úp mặt xuống, và cô đang khóc.
" yên lặng quá, tối quá, thật đáng sợ " cô vừa khóc vừa suy nghĩ. Nỗi sợ lớn nhất của cô đó chính là sự tĩnh lặng, giống như chỉ có mình cô tồn tại trên thế giới này vậy.
- Ba, mẹ, An Kỳ. Con...hic nhớ...hic mọi người lắm - cô thút thít nói nhỏ đủ mình nghe.
- Song Nhi, Song Nhi - đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai của cô.
Cô ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn người trước mặt, đó là một cô gái và điều quan trọng là cô gái đó giống y hệt cô.
- Cô là ai, sao cô giống tôi quá vậy - cô vội đứng dậy nói.
- Thì tôi là cô mà - cô gái cười hiền nói.
- Hả? - cô có một dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu.
- Nói đúng hơn, tôi chính là nhân cách của cô - cô gái kia nhìn cô nói.
- vậy tại sao cô lại ở đây, và đây là đâu mà tối vậy - cô nhìn xung quanh thắc mắc hỏi.
- Đây chính là không gian giữa thiên đường và địa ngục. Khi một ai đó chết đi thì họ sẽ được thiên thần đưa về thiên đường, hoặc ác quỷ đưa về địa ngục. Nhưng cũng có nhiều linh hồn sau khi chết đi không có thiên thần hay ác quỷ đón nhận, vì họ bị chết oan giống cô đó. Nên nhưng linh hồn đó sẽ bị lưu lạc ở giữa không gian này, họ thành linh hồn vất vưởng không có nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-nu-phu-xau-xi-nu-chinh-doi-do/2088063/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.