Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80
Chương sau
Sân trường: - Sao rồi có tìm thấy không - triển hoàng lo lắng hỏi an kỳ. - Dạ không, em tìm không thấy - an kỳ nói bằng giọng sắp khóc. - bụp, chiết tiệt - triển hoàng đấm vào tường nghiến răng nói. - Còn một nơi mà chưa tìm - như nghĩ được ra điều gì đó an kỳ nói. - Ở đâu - tiển hoàng quay ra an kỳ hỏi. Phòng wc: - Rầm - cánh cứa bị đạp không thương tiếc. Một chàng trai bước vào, không phải đó là triển hoàng mà là tuấn kiệt. Thứ đầu tiên làm anh nhăn mặt, chính là cái mùi của hoá học rất khó chịu. Anh nhìn sang bên thì thấy cô đã ngất, nhìn mặt cô nhợt nhạt. Anh vội bế cô lên và đi ra ngoài. Anh đang định đưa cô đi bệnh viện thì nghe thấy có người đi tới, anh liền đặt cô nằm xuống, rồi leo tường bỏ đi.( người nhện) - Thầy triển hoàng song nhi ở đây - an kỳ chạy lại chỗ cô. - Song nhi em sao vậy, tỉnh lại đi - tiển hoàng bế cô lên gọi. - Thầy mau đưa bạn ấy đi bệnh viện đi - an kỳ lo lắng nói. Triển hoàng liền bế cô chạy đi, nhìn cô trên tay mà mặt nhợt nhạt làm cho anh cảm thấy đau. Tuấn kiệt thì đứng đó nhìn theo bóng dáng vội vàng của triển hoàng. Bệnh viện thành phố: Tất cả các bác sĩ và y tá đẩy cô vào phòng cấp cứu, triển hoàng lo lắng chạy theo. - Xin lỗi anh không được vào - y tá ngăn cản rồi đóng cửa lại. Anh ngồi ở ghế chờ mà lòng như lửa đốt, nếu mà cô bị gì thì anh sẽ không tha thứ cho mình, vì đã không bảo vệ được cô. - Trưởng khoa hiện tại có một ca cấp cứu rất nguy kịch - Dương triết đi trước, cô y tá chạy theo nói. Dương triết đang đi thì dừng lại vì thấy ai đó rất là quen. "Triển hoàng, tại sao anh ta lại ở đây. Chả nhẽ " nghĩ tới dây anh vội lao vào phòng cấp cứu. Đúng như anh nghĩ, người đang nằm kia chính là cô. Người mà anh cho là quan trọng nhất. - Song nhi, cô ấy bị sao vậy - dương triết nói to, khiến các bác sĩ và y tá phải hoảng sợ. - cô ấy bị hôn mê, do hít nhiều khí độc, não bị tổn thương nghiêm trọng - một vị bác sĩ bình tĩnh nói. - Không thể nào - anh nắm tay cô nói, như không tin vào tai mình. - bác sĩ nhịp tim đang giảm - một cô y tá hốt hoảng nói. - Mau dùng máy kích tim - anh như phát điên nói. Anh cũng là bác sĩ, nên anh hiểu tình trạng của cô nguy hiểm như thế nào. Có thể nói mạng sống của cô ngàn cân treo sợi tóc. * liệu song nhi có qua khỏi hay không * * đợi chạp sau nha * * I LOVE YOU *
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80
Chương sau