"Cha?"
“Ồ, Elliot. Thật xin lỗi vì đã đánh thức con giờ này ”. Alexei lúng túng cười.
Elliot ngáp và vươn vai. Cậu bé mở rộng vòng tay hướng tới cha cậu, trong đôi mắt còn ngái ngủ mang theo ý muốn được cha ôm ấp. Alexei khéo léo bế con trai lên, tầm mắt vô tình va phải chiếc cốc rỗng trên bàn. Nhìn theo dấu vết của chất lỏng màu nâu đã khô lại ở đáy cốc, có vẻ như đó là một cốc ca cao.
“Chắc hẳn Meg đã cho con uống ca cao trước khi đi ngủ, phải chứ?”
Khẽ vỗ lưng Elliot, Alexei nói với giọng điệu phức tạp.
Mặc dù những tình tiết đáng ngờ liên quan đến gia đình Londini ngày càng nhiều…
‘Nhưng với Elliot ... Ta rất mừng vì Meg đã ở đây.’
Không giống như Anriche, người vô tâm với mọi thứ xung quanh, Meg luôn đối xử với Elliot với một nụ cười ấm áp. Elliott sẽ cô đơn biết bao nếu không có Meg…
Nhưng ngay sau đó, Elliot lắc đầu.
"Cốc cacao đó không phải là do Meg mang đến đâu ạ."
"Vậy sao?"
"Mẹ đã mang nó đến cho con đấy ạ."
"… Anriche?"
Vào lúc đó, bàn tay của Alexei đang vỗ lưng cậu bé khựng lại.
Tại sao cô ấy mang cho thằng bé món cacao yêu thích dù luôn không thèm để ý đến nhóc? Sau một lúc, Alexei điều chỉnh lại biểu cảm của mình, mỉm cười.
“Được rồi. Vậy con đã vệ sinh răng miệng sạch sẽ chưa? "
"Tất nhiên là rồi ạ." Elliot đáp lại với một nụ cười rạng rỡ.
Alexei nhìn kỹ Elliot, đặt con trai mình trở lại giường.
"Tốt. Muộn rồi, con nên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-ket-cuc-cua-me-ke-phan-dien/3782079/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.