“Mẹ tôi có giận dữ với cậu hay làm điều gì tương tự hay không?”
“Hả?”
“Thì...mẹ tôi nói là tôi rất phiền...mẹ thường cố gắng tống tôi đi chỗ khác tránh xa khỏi mẹ...”
Elliot nghĩ giọng cậu bé đã nhỏ vừa đủ chỉ để Liliana nghe nhưng thật không may, câu nói này lọt vào tai Anriche không sót một chữ nào.
Anriche nheo mắt.
‘Ôi trời, mình có thể làm gì cơ chứ? Ngyên chủ của thân thể này thực sự đã làm quá nhiều điều xấu xa tích tụ thành nghiệp rồi...’
Ngay khi Anriche sắp bị chìm đắm trong dòng suy nghĩ tiêu cực…
“Không, không!” Liliana nói với một thái độ quyết tâm hiếm thấy.
Trước câu trả lời không thể ngờ tới, Elliot mở to mắt ngạc nhiên.
“Sao cơ? Mẹ tôi thật sự không làm gì sao?”
“Phu nhân không làm gì tôi cả, ý tôi là mẹ cậu.”
Liliana ngước lên nhìn Anriche, đôi tay nhỏ nhắn dễ thương nắm chặt thể hiện thái độ quả quyết của mình.
“...Phu nhân thực sự là một người rất tốt.”
Đúng rồi đó, Liliana! Yêu con chết mấttttttt!
Từng câu nói của con đang giúp ta xây lại hình tượng một bà mẹ tốt bụng đấy.
Anriche siết chặt tay, nội tâm vui sướиɠ hò reo cổ vũ Liliana nói thêm vài lời.
“Phu nhân đã đối xử rất tốt với tôi.”
“...Đó thật sự là mẹ sao?”
“Đúng vậy, bộ váy tôi đang mặc là do phu nhân chọn đấy.”
Khuôn mặt của Liliana khi nói về Anriche như mang đầy vẻ tự hào khó diễn tả.
Elliot nhíu mày.
Đó không thể nào là sự thật được. Mẹ cậu thậm chí còn chưa chọn một bộ đồ nào giúp cậu cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-ket-cuc-cua-me-ke-phan-dien/3782073/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.