Nữ tước Londini nhìn Anriche một cách trống rỗng, bà ta hoàn toàn nghe hiểu.
Từ giờ bà ta sẽ không thể nào moi móc được thêm một đồng tiền nào từ tài sản của Bá tước Aberyt nữa.
Nói theo cách khác, Liliana-kho tiền của bà ta giờ đã đi rồi.
“Phu nhân Valois, tôi…”
Hiểu rõ tình hình, bà ta nhanh chóng bám víu lấy chân Anriche.
Tất nhiên, Anriche đã sớm nhìn ra điều này, cô lùi lại vài bước tránh đi cái ‘móng heo" của nữ tước Londini.
Anriche lạnh lùng nói tiếp.
"Kể từ khi bà nhận nuôi và chăm sóc Liliana, trại trẻ mồ côi đã được mở rộng rất nhiều."
Anriche đi thẳng vào vấn đề.
Nữ tước Londini trợn to mắt.
"Bà là họ hàng xa của Liliana, vì vậy ta sẽ nhắm mắt bỏ qua những gì các người đã làm với con bé kể từ trước đến giờ."
“Nhưng...nhưng…”
"Nhưng nếu bà không thể loại bỏ lòng tham của mình đối với tài sản của con bé trong tương lai, hoặc thậm chí cố gắng làm phiền Liliana…"
“Vậy thì ta sẽ gặp bà tại tòa án, chắc bà cũng không xa lạ gì với trình độ của luật sư nhà Valois rồi.”
Toà án? Luật sư? Điều đó có nghĩa là ngay cả tòa án cũng sẽ khởi kiện?
Lúc này dường như có một trận động đất dữ dội đang cuộn trào trong đầu nữ tước Londini.
Sau đó, Anriche nhìn về phía Liliana.
“Liliana.”
“Vâng, vâng!”
Nghe thấy tiếng gọi của Anriche, Liliana sực tỉnh sau một lúc lâu nhìn chằm chằm vào nữ tước Londini.
“Giờ con muốn làm gì, Liliana?”
“Dạ? Con sao?” Liliana tròn mắt hỏi.
Anriche cúi xuống nhìn Liliana nói với một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-ket-cuc-cua-me-ke-phan-dien/3782070/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.