Anriche tiến tới một cách chậm rãi.
Từ đằng
xa, cô nhìn thấy một cậu bé đang nằm dài trên ghế sô pha.
‘Trời, thật quá dễ thương mà!’
Anriche nhìn vào cái đầu tròn trịa đen bóng của đứa trẻ từ phía sau, nắm lấy phần ngực bên trái của cô, kiếm chế để không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Mắt của cậu bé khi nhìn qua cuốn sách trẻ em kia mang một màu tím trong suốt như một viên đá quý rực rỡ.
Đôi má phúng phính nhuốm màu ửng hồng, rung động mỗi khi lật một trang sách.
‘Thật muốn xoa đầu đứa trẻ đó mà, cả đôi má kia nữa! Ha, dù chỉ một lần thôi cũng đủ mãn nguyện……! "
Anriche, người đang đưa suy nghĩ vô vàn thứ trong đầu, sực người tỉnh lại.
Ôi không.
‘Ta không thể tiếp tục lùi bước sau khi chỉ đơn giản đứng ở một khoảng cách xa như bao ngày được.’
Mm hmm, cô khẽ ho một tiếng.
“Này, Elliot.”
Cậu bé kinh ngạc đứng dậy.
Nhìn thấy vẻ cảnh giác rõ ràng của cậu bé, Anriche dường như có thể nghe thấy tiếng khóc trong lòng mình.
‘Nữ phụ này trước kia đã làm gì để cho thằng bé sợ hãi vậy chứ.’
Nhưng mà không thể sống cả đời mà bị con trai ghét bỏ như vậy, đúng chứ? Anriche cố gắng không chú ý tới tim đập loạn xạ, cố gắng nhếch khóe miệng cười.
“Elliot, con có muốn đi dạo cùng với mẹ không?”
“Ừm, mẹ…”
Giọng của thằng bé bắt đầu run rẩy.
Đôi mắt tím chất chứa đầy nỗi sợ hãi bỗng bị phủ bởi một tầng ướŧ áŧ.
“Con đã làm gì sai sao ạ?”
“Hả, tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-ket-cuc-cua-me-ke-phan-dien/3782067/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.