Yui nhẹ nhàng bước chân xuống bậc thềm, xỏ hai bàn chân thon trắng như búp bê vào đôi dày vải màu đỏ mang cùng màu với chiếc nơ bướm trên đầu cô. Hai bàn tay cô nắm chặt lấy quai cặp, cô nhẹ nhàng xoay người lại, ngước đầu lên nhìn ba mẹ:
- Con chào ba! Con chào mẹ! Con đi học ạ! - Giọng cô lảnh lót.
Thế nhưng, người mẹ hiền hậu nhân từ đang quỳ khom gối cho ngang tầm với cô lại tỏ ra một chút lo lắng:
- Có thật sự ổn không, bé Yui? Con có thật sự không cần tài xế đưa con đến trường bằng ô tô sao? - Giọng bà nhẹ nhàng, ân cần.
- Mẹ đừng lo, con ổn mà! Con muốn cùng đi học với Teru-chan! - Yui cười tươi như để cố gắng xóa bỏ sự lo lắng trong lòng mẹ cô lúc này.
Ba Yui đứng sau lưng mẹ, người vẫn khoác bộ Pijamas, cười nói:
- Thôi đi em. Con mình đã muốn thế thì cứ để nó toại nguyện. Phải cho nó tự lập sớm, chứ mình cứ đi theo nó mãi được sao. Trẻ em thích đi học với bạn với bè cho chúng nói chuyện, còn cứ ngồi trên xe với một ông tài xế trung niên thì buồn lắm. - Ông Ikishige vỗ vai vợ, cũng giải thích để cho bà bớt bồn chồn.
Vẫn chưa thực sự an tâm, nhưng bà vẫn ân cần xoa đầu đứa con nhỏ:
- Cẩn thận nhé con yêu! Bạn con đang đứng chờ ngoài kia kìa!
- Dạ! Con đi nhé! - Yui cười vui đến nỗi hai mắt nhắm tịt lại. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-destiny-to-love/2901951/chuong-41-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.