Nó lên phòng nằm phịch xuống giường bây h ng nó khó chịu đến khó tả, nước mắt nó tuông như suối, nó đau tới nổi lấy tấm hình hắn và nó chụp chung khi đi chơi chọi thẳng vào tắm gương những mãnh vỡ lê lát trên sàn, nó vừa khóc vừa lấy hơi lên nỗi ghẹn không thở đc, nó từ từ ngất nhưng ng cứ hứơc vì khóc quá nhiều..
Sáng hôm sau nó vẫn dậy sớm chuẩn bị để đi học, nó xuống dưới nhà thấy mọi ng tập chung đủ rồi nên sẵn lời..:
- Đi học thui không thôi trễ đó! Nó cười thân thiện.
Hân Hy lần đầu tiên thấy nó như vậy liền nổi da gà nói..:
- ik chị hôm nay bị gì á! Hy.
- Nó ghê ghê sao á! Hân.
Tuy nghe hết nó rất buồn nhưng vẫn cố phùng má ghẹo em nó..
Tới trg mọi ng lên lớp nó thì vaog phòng HT, nó mượn Hạ Di tờ giấy ghi gì đó xong đưa Di..
- Cái gì vậy! HT.
- Đơn xin nghĩ học! Nó.
- Chị biết rồi em đâu cần ghi đâu! HT.
- Em xin nghĩ lun! Nó.
- Sao chứ! HT giật mình.
- Sao lại nghĩ, đag yên lành mà! HT.
- Em xong nhiệm vụ ở đây rồi nên ko cần ở thêm n! Nó.
- Nhiệm vụ gì! HT.
Nó lắc đầu và về lớp. Mọi ng đag nói chuyện vui vẻ, nó bước vào Hy thấy liền..
- Chị vào đây này! Hy.
Lúc này hắn cũng ngồi trong đó, hắn xoay qua nhìn rồi quay lại hắn đối xữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-chinh-minh/2249575/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.