Chương trước
Chương sau
" Cố Nguyên Hy, Ân Nguyên Thần tôi cả đời này không cùng cậu chung đường. Trong ngôi nhà đó có cậu không có tôi, có tôi thì không thể có cậu!"

Ân Nguyên Thần đứng trước cửa sổ, trên tay cầm một ly rượu đỏ, thong thả nhấp một ngụm, giọng nói lạnh lùng như băng phát ra, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề nhìn người đằng sau lấy một lần.

Cố Nguyên Hy đứng đằng sau, gương mặt tuấn tú đến mức có thể khiến cho cả đàn ông và phụ nữ đều phải ghen tỵ hơi đỏ lên. Cậu cúi thấp đầu không biết suy nghĩ cái gì. Một hồi lâu mới hơi ngẩng lên, nhẹ giọng đến mức nghe thấy được vài phần ôn nhu. Dường như, chỉ trước mặt Ân Nguyên Thần thì Cố Nguyên Hy mới để lộ nhiều cảm xúc như thế. Đáng tiếc người kia lại không hề nhìn thấy điều đó, vì căn bản là ánh mắt kia đến nhìn về phía cậu một cái cũng lười.

" Cha rất nhớ anh!"

" Ông ta nhớ tôi? Nhớ tôi đáng lẽ phải biết được biện pháp duy nhất để gặp được tôi là gì chứ? Hay là đối với ông ta, cậu và người phụ nữ kia còn quan trọng hơn cả tôi đây!"

Ân Nguyên Thần hờ hững nói, lần đầu tiên quay đầu lại nhìn Cố Nguyên Hy. Ánh mắt lạnh lùng lại càng thêm sắc lạnh.

" Cậu hẳn là biết tôi rất chán ghét cậu, đúng chứ? Vậy nên, tốt nhất cậu đừng đến đây nữa, ô nhiễm tầm nhìn của tôi!"

" Anh không muốn gặp tôi đến thế hay sao?"

Sắc mặt Cố Nguyên Hy có chút tái nhợt, cậu theo bản năng đặt tay lên ngực, thân hình tuấn tú cao ngất có chút run rẩy. Trong đầu không khỏi suy nghĩ đến ngày được Ân Nguyên Thần vô tình cứu giúp. Cậu tự nghĩ, nếu không có anh có lẽ cậu đã bị đau đớn hành hạ đến chết. Không hiểu sao từ giây phút đó, cậu không có cách nào lạnh nhạt với người đàn ông này như trước kia được nữa, không những thế còn mang theo một tình cảm sai lầm từ từ ăn sâu vào cốt tủy. Đáng tiếc, người này vậy mà lại chán ghét nhìn cậu ư?

" Đúng vậy!"

Ân Nguyên Thần thẳng thắn xác nhận suy nghĩ của Cố Nguyên Hy. Anh cười lạnh một tiếng, lại xoay người nhìn ra cửa sổ, giọng nói lạnh lẽo như ùa về từ phương xa còn có một chút miên man bất định.

" Tôi không thể chấp nhận được người phụ nữ thế vào vị trí của mẹ tôi. Dĩ nhiên, càng không thể chấp nhận được đứa con của người phụ nữ ấy. Tôi và cậu, vĩnh viễn chán ghét nhau!"

" Tôi đã hiểu rồi! Tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Tránh để anh nhìn thấy tôi, hết mức có thể!"

Cố Nguyên Hy cười chua xót, nói. Không chần chờ một giây quay đầu đi ra ngoài. Bóng lưng cô đơn ấy, Ân Nguyên Thần vĩnh viễn không thể nhìn thấy được...

*****

Ân Nguyên Thần giật mình tỉnh giấc, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra. Dạo này anh luôn mơ thấy những chuyện quá khứ, chuyện gì cũng đều liên quan đến thời điểm anh và Cố Nguyên Hy ở cùng nhau. Đáng tiếc đó đều là những kỉ niệm không mấy tốt đẹp, chẳng qua, mỗi lần mơ thấy lại khiến anh đau lòng thật sâu. Nghĩ kỹ lại, lúc đó anh lạnh lùng vô tình là thế, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô tâm với Cố Nguyên Hy. Chẳng qua, chính là bị chấp niệm của mình che mắt, không nhận ra được phương hướng...

" Hy nhi... "

Ân Nguyên Thần chuyển mắt, nhìn Cố Nguyên Hy bảy tuổi gầy yếu vẫn đang nằm trên giường bệnh. Bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc của cậu, lau đi mồ hôi đang rỉ ra trên trán, cố gắng nhẹ nhàng hết sức để không đánh thức người đang ngủ say kia. Hy nhi, kiếp này em phải thật khỏe mạnh, sống thật vui vẻ bên cạnh tôi, nếu em có mệnh hệ nào, tôi phải làm sao đây? Tôi bây giờ, nếu không có em, cuộc đời tôi nhất định sẽ rơi vào vòng địa ngục không lối thoát...

Ân Nguyên Thần bên này vừa đau buồn vì quá khứ, vừa lo lắng vì Cố Nguyên Hy không tỉnh lại. Trong lòng trăm mối tơ vò làm gì còn có thời gian quan tâm đến việc khác, mãi đến khi cửa phòng bệnh bật mở, cha Ân cùng mẹ Cố bước vào mới khiến anh giật mình thoát khỏi trạng thái giằng xé ban đầu.

" Nguyên Hy bị làm sao? Tại sao vừa đi học ngày đầu tiên lại bị thương rồi!"

Cha Ân gấp gáp thực. Ông đang ở nhà cùng mẹ Cố chăm sóc cây cảnh trong vườn kiếng, thì nhận được thông báo rằng Cố Nguyên Hy cùng người ta xô xát bị thương, phải nhập viện kiểm tra. Hai người nghe tin tức đều giật mình, đợi thoát khỏi kinh ngạc liền vội vàng theo địa chỉ để lại chạy ngay tới đây.

Vốn ban đầu cha Ân còn lo lắng do Ân Nguyên Thần gây ra. Ông chung quy vẫn không thể hiểu được tại sao Ân Nguyên Thần đột nhiên thay đổi thái độ, lo lắng con trai bằng mặt mà không bằng lòng, ở sau lưng sẽ ra tay với Cố Nguyên Hy. Có điều khi vừa mở cửa nhìn thấy bộ dáng lau mồ hôi cũng vô cùng dịu dàng của con trai, suy nghĩ này đã bị ông vứt ra sau đầu. Xem ra, con trai mình là thực tâm thay đổi, ông cuối cùng cũng có thể buông lỏng được rồi.

Ân Nguyên Thần thấy cha Ân vừa đến đã hỏi thăm Cố Nguyên Hy, nếu là kiếp trước anh hẳn sẽ chán ghét và bài xích lắm, nhưng kiếp này ngược lại, thấy mọi người quan tâm bảo bối nhà mình, tâm tình cảm thấy rất dễ chịu. Chẳng qua, anh không vội vàng trả lời mà cúi đầu chào mẹ Cố đằng sau cha Ân đang muốn tiến lên nhìn Cố Nguyên Hy trước, lúc này mới khẽ khàng trấn an.

" Hy nhi sẽ không sao đâu. Bác sĩ nói chỉ va đập vào phần mềm, không đáng ngại. Chỉ là sức khỏe em ấy vốn không tốt, khi con đến đã ngất đi, đến bây giờ cũng không tỉnh lại!"

Ân Nguyên Thần tuy trấn an người khác, nhưng lòng anh thật tế không hề bình ổn. Đến tận lúc này mỗi lần nghĩ đến hình ảnh Cố Nguyên Hy bị đẩy mạnh vào cạnh bàn, bàn tay anh lại không thể kiềm chế được run rẩy. Hoắc Công, Hoắc gia... Chuyện lần này anh nhất định nhớ kỹ... Anh lúc này không có khả năng thay bảo bối nhà mình đòi nợ, nhưng vài năm nữa sẽ khác, anh nhất định đem cả gốc và lãi thu về đầy đủ... Đụng đến Hy nhi, chính là giới hạn của anh.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.