Khiết Như nhăn mặt, lùi lại dựa người vào Piano đáp trả nụ hôn. Chính là ai kia xấu xa nhân lúc cô bồi dưỡng năng khiếu trong phòng tập một mình bổ nhào tới.
Cố Dư Thành cắn mút bờ môi căng mọng, hai tay choàng ôm lấy eo cô. Hắn thuần thục tách kẽ răng cô ra luồn lưỡi vào trêu đùa từng chút từng chút một rút cạn hơi thở của cô. Đến khi, Khiết Như cảm thấy trong lồng phổi không còn ô xi nữa vội đẩy ra thở dốc:
" Ưm... ưm.. thầy.. đừng mà. Chỗ này không được.."
Hắn buông hờ ra, di mắt nhìn cô đắm đuối. Khiết Như trong chiếc váy dạ hội màu xanh đen đẹp đến mê người. Tối nay nhà trường mở tiệc hóa trang, Khiết Như được đề xuất lên biểu diễn đàn dương cầm. Hắn đã rất nhiều lần được nghe Khiết Như chơi đàn, mỗi lần nghe là một lần mang lại cảm xúc khác nhau: Thoải mái, thư giãn, sâu lắng. Cô thật đẹp, Khiết Như chính là nữ thần của hắn - tình yêu của hắn.
Khiết Như bị hắn nhìn đến nóng rát, cô hiểu ánh mắt đó có ý gì vội đẩy hẳn hắn ra, xoay lưng ngồi xuống hường đàn cự tuyệt:
" Em còn phải tập đàn.. á "
Dây nơ cố định váy từ đằng sau bị hắn kéo ra, hai tường lưng váy bị bung lỏng ra. Khiết Như hét một tiếng rồi khẩn trương ôm tay ra trước ngực giữ lấy:
" Thầy! Đáng ghét, chỗ này là trường học.. không thể... ư..."
Cố Dư Thành ép lồng ngực rắn chắn vào tấm lưng trần trắng nõn của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-do-bien-thai/3187743/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.