Ngày mong đợi nhất cuộc đời cô và hắn cuối cùng cũng tới. Ngày mà Khiết Như khoác lên người chiếc váy cô dâu tinh khôi đẹp đẽ, còn hắn thì khoác lên người âu phục chú rể lịch lãm. Hai người cùng nhau đặt chân tiến vào lễ đường hưởng cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.
Sáng nay, nắng ấm Cố Dư Thành đến nhà thờ từ sớm. Cả đêm hôm qua hắn hồi hộp tới nỗi không sao chợp mắt được, hắn bâng khuâng trong hai loại trạng thái vừa vui mừng vừa lo lắng. Cưới Khiết Như, Cố Dư Thành không chỉ trở thành chồng mà còn là cha của hai bảo bối chưa ra đời.
Khiết Như khi mang thai hai bảo bối lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ, cô hầu hết đều dành thời gian chỉ để ngủ và ngủ. Những tia nắng yếu ớt dần chạm tới chỗ Khiết Như - hơi mê hết tác dụng, cô nhiu nhíu hai mắt mơ hồ mở ra. Bản thân dường như cảm nhận được mình đang nằm trên vật thể kì lạ nào đó biết đung đưa, giác cảm cho cô nhận thấy đây không phải giường của mình. Cho đến khi giọng nói âm trầm quen thuộc vang lên:
" Khiết Nhi ngủ thật ngoan."
Chu Triển Phong? Làm sao cô lại nghe thấy giọng của tên bệnh hoạn đó ở đây. Chu Triển Phong là tên cuồng yêu, trước đây cô và anh ta từng yêu nhau nhưng được một thời gian sau cô phát hiện anh ta không được ổn định liền nói lời chia tay trước.
Khiết Như choàng mở mắt, cô nhìn thấy trên người mình đã vận váy cô dâu và voan trùm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-do-bien-thai/3187737/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.